Lục Văn nhìn thấy hắn xông ra ngoài cũng vội vàng chạy theo, "Kiều tổng, đã xảy ra chuyện gì?"
"Gọi về Kiều gia, hỏi Chu quản gia hành trình của Thần Thần, hình như em ấy gặp chuyện rồi."
Lục Văn không dám chậm trễ lập tức liên lạc với Chu quản gia, còn Kiều Cảnh Nam thì mở phần mềm định vị điện thoại và xe mà Thẩm Tư Thần thường đi ra để xem, đây là phần mềm định vị đặc biệt hắn đã cài cho cậu, dù điện thoại có hỏng thì vẫn có thể tìm được vị trí chính xác.
Điều khiến hắn càng thêm kích động chính là điện thoại và xe đang ở cùng một chỗ, tức là... Thần Thần của hắn đang ở trên xe.
Lúc nãy rõ ràng là có tiếng va chạm rất lớn, còn có tiếng còi xe, hắn cũng đoán được có lẽ là cậu gặp tai nạn xe, nhưng mà hiện thực này đúng là khiến người ta khó mà chấp nhận được.
Nhưng mà vị trí này... rõ ràng là đoạn đường vắng vẻ, còn ở gần ngoại thành, sao Thần Thần lại đi đường đó chứ?
"Lục Văn, gọi trực thăng, tôi vừa gửi định vị của Thần Thần cho cậu."
"Vâng, tôi liên hệ ngay."
Kiều Cảnh Nam không vào thang máy mà đi vào lối thang bộ dẫn lên tầng thượng, mắt nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trong màn hình điện thoại.
Lục Văn đi theo sát sau lưng hắn vẫn đang không ngừng gọi điện.
"Kiều tổng, Chu quản gia nói cậu ấy ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn lúc mười một giờ mười phút, tính ra đã đi được hơn ba mươi phút, là tài xế trong nhà đưa cậu ấy đi. Tôi đã gọi cho cục cảnh sát ở gần đó đến hiện trường xem xét, đội vệ sĩ riêng của anh cũng đang trên đường tới đó, còn có xe cấp cứu cũng đang đến, tôi đã liên hệ với bệnh viện của Kiều Thị, viện trưởng và các bác sĩ trưởng khoa đều đã sẵn sàng đón người."
"Nhờ cậu."
Lục Văn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Kiều Cảnh Nam, không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng có lẽ anh ta thấy được trong lòng hắn đang lo lắng đến thế nào.
Giọng hắn run rẩy, hai bàn tay siết chặt, dáng vẻ ấy như thể đang cố gắng chống đỡ mà đứng vững. Có lẽ chút lý trí còn sót lại của hắn chính là thứ giữ hắn đứng đây đợi trực thăng tới mà không phải lao xuống tầng hầm lấy xe rồi điên cuồng chạy đến chỗ của Thẩm Tư Thần.
Hiện tại là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc, vị trí của cậu lại cách xa chỗ hắn như vậy, hắn làm sao có thể nhanh chóng lái xe đến bên cạnh cậu được. Hắn chỉ có thể đứng ở đây đợi trực thăng tới để đến bên cạnh cậu nhanh hơn, nhưng mà... sự bất lực khi đứng yên một chỗ trong lúc cậu gặp nguy hiểm thật sự khiến hắn tuyệt vọng biết nhường nào.
Năm phút sau, trực thăng rốt cuộc cũng đến.
Năm phút này chính là năm phút chờ đợi dài nhất trong đời Kiều Cảnh Nam, dài hơn cả năm năm xa cách của hắn và cậu, năm phút đủ khiến trái tim của hắn chết đi một phần.
May mà gần hiện trường vụ tại có một bãi đất trống có thể hạ cánh, vệ sĩ của Kiều Cảnh Nam đã sớm chờ sẵn ở đó để lập tức đưa hắn đến hiện trường.
Kiều Cảnh Nam vừa xuống trực thăng đã tóm lấy đội trưởng đội vệ sĩ, hỏi dồn dập, "Thần Thần đâu? Em ấy thế nào, có bị thương không? Sao không đưa em ấy tới đây? Hay là xe cấp cứu đã đưa em ấy đến bệnh viện rồi? Hả?"
Đội trưởng Trần có chút ngập ngừng, "Thiếu gia, thiếu phu nhân... cậu ấy... không có ở đây."
"Không ở đây? Là ý gì?"
Kiều Cảnh Nam không đợi để nghe trả lời, hắn lập tức bước lên xe, tự mình lái xe đến hiện trường.
Lúc Lục Văn và đội trưởng Trần đuổi tới thì thấy hắn đang lục tung mọi thứ trên xe của Thẩm Tư Thần.
Đội trưởng Trần bước đến, dõng dạc báo cáo, "Thiếu gia, cảnh sát đến hiện trường sau khoảng năm phút xảy ra tai nạn, nhưng trên xe chỉ có tài xế đang hôn mê, chúng tôi đã đưa anh ta đi cấp cứu, nhưng lại không tìm thấy thiếu phu nhân, chỉ có điện thoại của cậu ấy rơi bên trong xe. Chúng tôi đã cử người tìm kiếm xung quanh, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy."
Kiều Cảnh Nam gắt lên, "Năm phút? Năm phút thì em ấy có thể đi đâu được chứ?"
Lục Văn cau mày, "Đội trưởng Trần, anh đã kiểm tra camera gần đây chưa?"
"Tất cả đều bị phá hỏng, cả camera trên những con đường dẫn tới đây cũng thế."
Rõ ràng là có người đã cố ý sắp xếp mọi việc từ trước, chỉ năm phút mà có thể đem một người sống sờ sờ giấu đi, còn xóa hết dấu vết, bản lĩnh của kẻ đó e là không nhỏ.
Lục Văn thở dài, dù không muốn trường hợp xấu nhất xảy ra nhưng anh ta ta vẫn phải bình tĩnh phân tích tình hình, "Kiều tổng, kẻ này lên kế hoạch từ trước, chắc chắn là đã biết rõ thân phận của Tư Thần, có lẽ đây là... một vụ bắt cóc?"
Rầm!!!
Kiều Cảnh Nam đấm mạnh vào thân xe, máu đỏ lập tức ứa ra, hắn nghiến răng, "Tìm đi, lật tung cả S thành cũng phải tìm ra em ấy cho tôi! Kẻ nào liên lạc thì cứ bảo chúng ra giá đi, muốn bao nhiêu tôi sẽ cho bấy nhiêu, thứ Kiều Cảnh Nam tôi có nhiều nhất chính là tiền!"
Thứ hắn có nhiều nhất chính là tiền, nhưng thứ hắn quý trọng nhất chỉ có Thẩm Tư Thần. Bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được.
Bọn họ tìm khắp bán kính năm kilomet xung quanh khu vực xảy ra tai nạn nhưng vẫn không tìm thấy chút vết tích nào. Rõ ràng đối phương đã chuẩn bị rất chu đáo.
Lúc Kiều Cảnh Nam trở về nhà, trời đã tối muộn.
Kiều Cảnh Vân và Thẩm Tư Vũ đang ở nhà đợi hắn, khi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của hắn, Kiều Cảnh Vân ôm lấy bé con, trầm giọng nói, "Chị biết em đang rất lo lắng, nhưng đừng bày ra bộ dạng ấy, em sẽ dọa đến Tiểu Vũ đó."
Kiều Cảnh Nam ngồi phịch xuống sofa, không trả lời.
Tay hắn quấn băng gạc màu trắng nhưng đã sớm bị máu đỏ nhuộm ướt, thế nhưng hắn lại không cảm thấy chút đau đớn nào, bởi vì trái tim hắn còn đau hơn gấp trăm lần. ?rờ um trum huyền trùm ﹍ ?rùm?ruyệ n.vn ﹍
Không tìm thấy.
Không tìm thấy.
Không tìm thấy thiếu niên của hắn đâu cả.
Một chút tin tức cũng không có, cuộc gọi tống tiền cũng không có, không có gì cả.
Kiều Cảnh Nam dùng tay che trán, giọng run run, "Không tìm thấy em ấy, em biết phải làm sao đây... Không có ai gọi đến tống tiền cả, không có chút vết tích nào... Rốt cuộc là tại sao chứ!"
"Đông Quân, đưa Tiểu Vũ lên phòng đi, nhớ là ở bên cạnh trông chừng thằng bé, đừng để nó một mình." Kiều Cảnh Vân dặn dò Trịnh Đông Quân, sau đó lại vỗ về cháu trai, "Tiểu Vũ ngoan, tạm thời ba ba của con gặp chút rắc rối cho nên ba Kiều của con mới trở nên như vậy. Con không cần lo lắng, cô hai nhất định sẽ đưa ba ba của con an toàn trở về, hôm nay con hãy trở về phòng ngủ sớm đi, có biết không?"
"Cháu biết rồi, cô hai."
Thẩm Tư Vũ ngoan ngoãn đứng dậy, lúc đi ngang qua Kiều Cảnh Nam thì đột nhiên dừng lại, sau đó lí nhí nói, "Ba ba rất yêu ba Kiều, nếu biết ba bị thương... thì ba ba sẽ đau lòng lắm đấy."
Nhóc nói xong thì chạy vụt lên phòng. Trịnh Đông Quân cũng nhanh chóng chạy theo.
Kiều Cảnh Vân nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu kia, tim khẽ nhói lên.
"Em xem, Tiểu Vũ rõ ràng cũng rất buồn, nhưng thằng bé còn biết an ủi em, em như vậy xứng đáng với thằng bé sao? Em không chăm sóc con trai đàng hoàng, lúc Thần Thần trở về em định ăn nói với em ấy thế nào đây, không sợ em ấy tức giận sao?"
Kiều Cảnh Nam cười một tiếng, giọng cười như là đang mếu, "Nếu em ấy trở về rồi nổi giận với em thì tốt quá, em có thể nghe em ấy cằn nhằn cả đời... em rất muốn nghe thấy giọng của Thần Thần..."
Ranh giới giữa mạnh mẽ và yếu đuối, chỉ cách nhau một bức tường giới hạn mỏng manh, mà giới hạn của Kiều Cảnh Nam chính là Thẩm Tư Thần, cả tinh thần và lý trí của hắn lúc này gần như sụp đổ. Bởi vì ngay cả việc cậu đang ở đâu, cậu có bình an hay không... hắn cũng không biết.
Kiều Cảnh Vân cũng phải ngồi yên không làm gì, bà ta liên hệ với cục trưởng cục cảnh sát thành phố để ông ta cử người âm thầm tìm kiếm, an ninh trong thành phố cũng được thắt chặt hơn, sân bay, cảng biển và mọi cửa ngõ ra vào thành phố đều có chốt kiểm tra, chỉ cần thấy bất cứ ai khả nghi cũng đều phải dừng lại tra hỏi.
Hơn nữa đội IT của Kiều Thị cũng đã lấy được tư liệu trong camera giám sát của toàn bộ các tuyến đường trong thành phố để điều tra, đồng thời cử người giám sát camera 24/24.
Các bệnh viện, phòng khám tư nhân, bác sĩ, nhà thuốc đều nhận được thông tin của Thẩm Tư Thần, chỉ cần có người đưa cậu đến chữa trị thì nhất định phải liên lạc cho cảnh sát hoặc người của Kiều Thị. Ngay cả những người đến mua thuốc và bông băng dùng để xử lý vết thương cũng cần phải chú ý.
Không chỉ Kiều gia, cả Âu gia, Trương gia, Liễu gia cũng đều cử người đến trợ giúp.
Thế nhưng đã mười hai tiếng trôi qua mà chẳng có chút tin tức gì.
Bây giờ cũng chỉ có thể âm thầm chờ đợi.
Đêm ấy cả Kiều gia đèn đuốc sáng rực, không ai có thể yên giấc.
...
Kiều Cảnh Nam đi vào bếp, nhìn những thứ mà Thẩm Tư Thần chuẩn bị, trái tim như thắt lại.
Dụng cụ nấu ăn, gia vị đặc biệt để nấu lẩu, còn có chè trôi nước đã nấu xong, thì ra đây là bất ngờ mà cậu muốn dành cho hắn.
Chu quản gia nghẹn ngào nói, "Thiếu phu nhân nói hôm nay muốn đích thân xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn cho mọi người trong nhà, cậu ấy đã lén thiếu gia học nấu thêm mấy món mới, cũng tự tay làm chè trôi nước đoàn viên. Cậu ấy nói... đây là trung thu đầu tiên cậu ấy có thể sum họp bên gia đình... cho nên cậu ấy rất vui, cũng rất mong đợi. Lúc đi ra ngoài cậu ấy còn nói hôm nay sẽ về sớm, còn phải tự tay chuẩn bị cho thiếu gia một bất ngờ vui vẻ. Lỗi tại tôi, đáng ra tôi không nên để thiếu phu nhân đi mới phải, cậu ấy nói gần chỗ ở của cậu ấy ngày xưa có một trang trại trồng rau sạch hữu cơ, cậu ấy muốn đi đến đó mua nhiều rau tươi ngon một chút, lẽ ra tôi nên đi thay cậu ấy..."
Kiều Cảnh Nam thở dài, "Không phải lỗi của chú, không phải lỗi của ai cả... Không bảo vệ được em ấy... tất cả đều là lỗi của tôi."
"Thiếu gia..."
"Lấy cho tôi một chén chè trôi nước đi. Thần Thần làm cho tôi cơ mà... em ấy cực khổ làm cho tôi, sao tôi lại có thể không ăn được chứ..."
Hắn múc một viên trôi nước lên cắn, nhai một cách máy móc rồi nuốt xuống, lặp lại như vậy cho đến khi hết sạch cả chén trôi nước.
Hắn không biết trôi nước có mùi vị gì, chỉ thấy trong miệng đắng ngắt.
Đó là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Chu quản gia nhìn thấy Kiều Cảnh Nam rơi nước mắt.