Thẩm Tư Thần cũng không thật sự gọi hết tất cả các món, cậu thấy hai người kia không có ý tứ gọi món nên đã tự chủ trương gọi một bát canh gà hạt sen, gọi thêm hai món mặn, một món xào cho cân bằng.
Nghĩ một hồi cậu lại gọi thêm một đĩa tôm sốt chua ngọt.
Kiều Cảnh Nam dựa sát vào bên cạnh, cười hỏi, "Không gọi thêm thịt bò sao?"
Thẩm Tư Thần hơi ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó lại dời mắt, ngại ngùng cúi đầu, "Anh biết sao?"
"Sao tôi lại không biết em thích ăn gì chứ." Hắn xoa đầu cậu rồi quay sang phục vụ gọi thêm một phần bít tết chín vừa.
Mỗi lần ăn món gì có thịt bò, thiếu niên sẽ ăn nhiều thêm vài miếng, còn Tiểu Vũ thì thích ăn tôm, món tôm sốt chua ngọt lúc nãy chắc chắn là thiếu niên gọi để thử mùi vị có vừa miệng không, sau đó sẽ mua về cho nhóc con. Giống như cậu luôn đặt Tiểu Vũ trong lòng, hắn cũng luôn để ý tới những điều nhỏ nhặt của cậu, tâm tư cậu thế nào đều viết hết lên mặt, làm sao hắn có thể không nhìn ra.
Từng chút từng chút quan tâm góp nhặt từ những điều nhỏ nhất, dần dần gom thành cả một bầu trời nuông chiều dành riêng cho cậu. Hy vọng bầu trời của hắn có thể che chở cho cậu cả đời.
Ăn được một lúc thì Thẩm Tư Thần muốn đi nhà vệ sinh, Kiều Cảnh Nam đứng lên định đưa cậu đi nhưng Âu Tĩnh Siêu lại ngăn hắn, "Cậu có cần phải bám sát người ta như vậy không, cũng phải để cho Tư Thần có không gian để thở chứ."
Thẩm Tư Thần gật đầu, cười cười ngại ngùng đứng dậy, "Nhà vệ sinh ở ngay cuối hành lang thôi, em có thể tự đi được mà."
Hắn vẫn không yên tâm, dùng một ánh mắt ra hiệu người phục vụ dẫn cậu đi.
Sau khi Thẩm Tư Thần ra ngoài, Kiều Cảnh Nam mới nhăn nhó với Âu Tĩnh Siêu, "Nói đi, có chuyện gì?"
"Chà, cậu hiểu tôi thật đấy, không hổ là anh em mấy chục năm."
Kiều Cảnh Nam nhìn hành động của Âu Tĩnh Siêu liền biết anh ta có chuyện muốn nói với hắn nhưng lại không muốn cho Thẩm Tư Thần nghe được.
Âu Tĩnh Siêu đẩy qua một phần văn kiện, "Chuyện cậu bảo tôi điều tra Thẩm gia, tôi đã tra được rồi, tất cả đều nằm trong này."
"Nhìn thần sắc cậu như vậy, kết quả rất thú vị sao?"
Âu Tĩnh Siêu nhướng mày, "Tôi biểu hiện rõ ràng vậy sao. Cũng phải, chuyện này rất thú vị đấy. Nói sao nhỉ, tôi còn tưởng bảo bối nhà cậu là con thỏ nhỏ đáng thương cơ, không ngờ cậu ta cũng là cành vàng lá ngọc hàng thật giá thật."
Kiều Cảnh Nam liếc nhìn anh ta, "Trong mắt tôi em ấy so với cành vàng lá ngọc còn quý giá hơn."
Người bên cạnh cười lớn, "Ha ha, hôm trước tôi còn cá cược với Liễu San San xem cậu định chơi đùa với cậu nhóc này bao lâu cơ."
Kiều Cảnh Nam cũng cười, "Cậu đoán xem?"
Bàn tay thiếu niên đang vịn trên chốt cửa bên ngoài chợt khựng lại, lúc cậu quay lại vừa vặn nghe thấy Âu Tĩnh Siêu hỏi Kiều Cảnh Nam định chơi đùa với cậu bao lâu.
Vốn dĩ cậu cảm thấy con người Âu Tĩnh Siêu rất hay nói đùa, có lẽ là chỉ đùa một chút, cậu đợi nghe xem Kiều Cảnh Nam trả lời thế nào, kết quả ba chữ "cậu đoán xem" như nhát dao găm thẳng vào tim cậu.
Hắn không phủ nhận.
Thẩm Tư Thần buông tay nắm, quay trở lại nhà vệ sinh, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, "Vậy mà lại quên rửa tay rồi... sao lại quên rửa tay chứ..."
Cậu quay lại nhà vệ sinh, vốc nước lên mặt, trên mặt toàn là nước, chẳng biết là nước mắt hay nước lạnh.
Cậu nhìn mình trong gương, vẫn là dáng vẻ thảm hại đến không nỡ nhìn.
Hóa ra chỉ cần Kiều Cảnh Nam buông tay, cậu sẽ lại trở thành bộ dáng của một con chuột nhắt chạy qua đường, ai nhìn thấy cũng đánh đuổi.
Hóa ra... cậu vẫn chỉ là đồ ký sinh chết tiệt, y như lời mắng chửi của dì năm ấy...
...
Sau khi Thẩm Tư Thần quay lưng đi, nhiệt độ trong phòng bao phút chốc giảm xuống đột ngột, Âu Tĩnh Siêu run cả người.
"Này, cậu đừng làm vẻ mặt đó, đáng sợ lắm! Tôi làm sao biết gì mà đoán."
"Đoán xem, xem tôi bẻ gãy tay cậu trước, hay là nên đánh què chân cậu. Không được, Âu thiếu phong độ của chúng ta mà bị què thì khó coi lắm, hay là cứ may miệng lại thôi nhỉ?"
Âu Tĩnh Siêu mếu máo không thành tiếng, "Đại ca à, tôi đùa thôi, cậu không cần phải nghĩ tới mấy chuyện tàn nhẫn đó chứ!"
"Đùa cũng không thể, sau này cậu ấy sẽ là bạn đời của tôi."
Âu Tĩnh Siêu nhìn vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Kiều Cảnh Nam, chẹp miệng, "Nhận định rồi sao?"
"Đương nhiên, từ năm năm trước đã nhận định rồi."
"Vậy tôi đành phải chuẩn bị một phong bì thật dày rồi." Âu Tĩnh Siêu biết, chỉ cần Kiều Cảnh Nam thật sự muốn, sẽ không có ai có thể ngăn cản hắn.
Cạch!
Cửa phòng mở ra, Thẩm Tư Thần tươi cười bước vào, chưa kịp để ai hỏi cậu đã lên tiếng giải thích trước, "Em định rửa mặt, ai ngờ lỡ tay làm ướt cổ áo mất rồi."
Kiều Cảnh Nam chợt khựng lại, hắn vờ như không thấy đôi mắt hơi đỏ của cậu, "Không sao, em vẫn ổn chứ."
"Ừm... em ổn mà."
"Ừ."
Không khí giữa hai người đột nhiên có chút ngập ngừng.
Kiều Cảnh Nam biết thiếu niên có chuyện gì đó giấu mình, trong lòng có chút bực bội nhưng lại không muốn truy hỏi, hắn sợ khiến cậu thấy ngột ngạt bức bối.
Kết quả cũng đều tại hắn, hắn không cho cậu đủ cảm giác an toàn.
Hắn trầm mặc, cậu cũng im lặng, đột nhiên không khí trên bàn ăn trầm hẳn xuống.
Thấy vậy Âu Tĩnh Siêu mới tìm chủ đề để thay đổi không khí.
"Tư Thần, nghe Cảnh Nam nói cậu nấu ăn rất ngon, vậy thì chắc khẩu vị cũng không tệ đi. Tôi sắp khai trương nhà hàng, lúc đó cậu đến ăn thử rồi cho tôi chút góp ý đánh giá nhé."
"Âu thiếu lại nói đùa rồi, nhà hàng của anh chắc chắn là mời toàn đầu bếp nổi tiếng, làm sao tôi có thể cho ý kiến gì được chứ, với lại tôi không hiểu về mấy món Âu cho lắm."
Âu Tĩnh Siêu chống tay lên bàn, mặt mày hơi chán chường, "Quan trọng là tôi muốn biết cảm nhận chân thật của thực khách, nói thật thì những người tôi mời đến sợ là sẽ không ai dám nói thật với tôi đâu, chắc họ cũng chỉ khen lấy khen để cho có lệ mà thôi, nhờ cậu thì may ra... Với lại, tôi mở nhà hàng lẩu, không phải món Âu."
Thẩm Tư Thần lại dường như có chút để ý đến việc này, hai mắt của cậu sáng lên, "Anh mở nhà hàng lẩu sao?"
"Đúng vậy, lần trước tôi theo đuổi một cô gái, cô ấy cứ bảo thích ăn lẩu, nhưng quán lẩu nhỏ thì đông đúc chật chội nên tôi không thích đến, cuối cùng tôi đã quyết định mở một nhà hàng lẩu sang trọng để phù hợp với thân phận của tôi."
Thẩm Tư Thần trợn tròn mắt, hóa ra phong cách theo đuổi con gái của Âu thiếu lại lãng mạn như vậy, em thích ăn lẩu, tôi mở một nhà hàng lẩu cho em.
"Âu thiếu, anh làm như vậy chắc chắn là cô ấy rất cảm động, anh theo đuổi được cô ấy rồi sao?"
Kiều Cảnh Nam cắt xong thịt bò trên đĩa, thuận tay đẩy qua cho cậu, "Cậu ta bị đá rồi."
"Hả? Tại sao?"
"Cô gái kia đã ra nước ngoài rồi. Có lẽ thích ăn lẩu chỉ là nhất thời, còn bít tết và rượu vang mới là chân ái thì sao."
Âu Tĩnh Siêu đen mặt, "Này, cậu có thôi đi không, phải xát muối vào vết thương của tôi mới được à!"
Thẩm Tư Thần cười, ý cười lại không chạm đến đáy mắt, "Đúng vậy, Âu thiếu cũng đừng nên tiếc nuối làm gì, lẩu có vị ngon riêng của lẩu mà, có những thứ chỉ là nhất thời thoáng qua, cuối cùng họ cũng sẽ chọn thứ phù hợp với bản thân mà thôi."
"Ai dà, xem này, chỉ có Tư Thần là hiểu chuyện thôi, chẳng bù cho tên họ Kiều này..."
Kiều Cảnh Nam chẳng quan tâm lời ai oán của Âu Tĩnh Siêu, chỉ chú ý đến thiếu niên nhà mình.
"Sao vậy? Không vui sao?"
Cậu lắc đầu.
"Em có hứng thú với nhà hàng lẩu sao?"
Cậu lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Thấy vẻ lưỡng lự của cậu, hắn lại nhẫn nại hỏi tiếp, "Có việc gì cứ nói với tôi, không sao cả."
"Ừm, cũng không có gì, chỉ là em rất hâm mộ Âu thiếu. Em... cũng từng muốn mở một tiệm lẩu nho nhỏ." Giọng cậu nhỏ dần, gần như là không nghe thấy.
Cậu thích không khí ấm cúng khi mọi người ngồi quây quần bên nồi lẩu bốc khói nghi ngút, thích nhìn nụ cười hạnh phúc của mọi người khi ăn lẩu, thích cái nóng hổi cay xè xua tan đi cái lạnh của mùa đông...
Lúc còn nhỏ, cậu từng ước được ăn một bữa lẩu cùng gia đình như bao bạn nhỏ khác, chứ không phải là một nồi lẩu thừa lạnh tanh của gia đình chú ăn dư lại.
"Vậy chúng ta mở một tiệm, không, mười tiệm cũng được, em thích mở bao nhiêu thì mở. Chúng ta mở cạnh nhà hàng của Âu Tĩnh Siêu, cạnh tranh với cậu ta."
Ước mơ của cậu, hắn phất tay một cái liền có thể thực hiện.
Nhưng đó lại không phải thứ mà cậu mơ ước.
Cậu muốn tự tay làm nên một tiệm lẩu của riêng mình.
"Không phải như thế... em..."
Hắn xoa đầu cậu, dường như nhìn thấu những suy nghĩ, những lo toan, những đắn đo trong cậu.
"Tôi đùa thôi. Tôi định hùng vốn vào nhà hàng lẩu của Âu Tĩnh Siêu, nhưng lại sợ cậu ta phá hết sạch tiền mà tôi vất vả kiếm được. Cho nên... em giúp tôi quản lý nhà hàng này, có được không?"
Âu Tĩnh Siêu trố mắt, lời sắp nói ra miệng lại bị một ánh mắt sắc bén liếc cho nuốt trở vào.
Anh ta khóc không ra nước mắt, rõ ràng là ép người quá đáng, ai nói là sẽ cho Kiều Cảnh Nam hùng vốn vào chứ!
Còn nữa, hắn bán thảm thành thạo như vậy từ khi nào? Cái gì mà sợ Âu Tĩnh Siêu này phá hết tiền của hắn chứ, có phải điên rồi không, phải phá mấy trăm ngàn cái nhà hàng mới hết tiền của Kiều gia được chứ. Hắn nói câu đó không sợ chị hai Kiều đánh chết hắn sao.
Yêu vào rồi thì con cáo già Kiều Cảnh Nam trên thương trường liền trở thành con nai sợ bị phá sản vì một nhà hàng lẩu sao?
Lý lẽ gì đây?