"Thần Thần, lát nữa chị của tôi sẽ đến."
Thẩm Tư Thần cúi đầu, lắp bắp đáp lời, "Chủ... chủ tịch sẽ đến đây sao."
Cậu đã ký hiệp nghị bảo mật cùng chủ tịch, thế nhưng hôm qua cậu lại đem chuyện Tiểu Vũ là con trai của Kiều Cảnh Nam nói cho anh ta, tức là cậu đã vi phạm hiệp nghị rồi.
Có lẽ là chủ tịch Kiều đang rất tức giận cho nên mới tới đây giờ này. Cũng có thể chủ tịch đã hiểu lầm cậu dùng tiểu Vũ để đổi lợi ích gì đó với Kiều Cảnh Nam rồi không chừng.
Thẩm Tư Thần bối rối ngồi trên sofa, vô thức cắn chặt môi, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Kiều Cảnh Nam hạ tầm mắt, hắn không biết chị hai của mình và Thẩm Tư Thần trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như khi nghe thấy chị ấy sẽ đến thì cậu lại có biểu cảm rất sợ hãi.
Hắn khom người, chống tay lên lưng ghế sofa, giam cậu ở giữa hai cánh tay của mình, nụ hôn ngọt ngào chuẩn xác rơi trên đôi môi đang cắn chặt của cậu, nhẹ nhàng tách hai cánh hoa đào ra.
Kiều Cảnh Nam hơi tách ra một chút, "Em đừng lo, từ giờ đã có tôi ở đây rồi."
Ai cũng không thể mang em rời khỏi tôi, từ nay về sau tôi sẽ không để cho em chịu bất kỳ uất ức nào.
Lời này hắn không nói ra, chỉ tiếp tục dùng nụ hôn nhẹ nhàng an ủi cậu. Hắn sẽ không nói, nhưng sẽ dùng tất cả thời gian còn lại của đời mình để chứng minh.
Nụ hôn này không kéo dài, không sâu, không mang theo dục vọng nào, thế nhưng lại đủ ấm áp để khiến cho sự căng thẳng trong cậu dịu lại.
Chưa từng có ai nói với cậu như thế. Hóa ra cảm giác có người nguyện vì mình mà che mưa chắn gió, nguyện thay mình ngăn cản hết thảy bão giông lại tuyệt vời đến như vậy.
Khi kết thúc nụ hôn Kiều Cảnh Nam vẫn giữ nguyên tư thế kia, nhưng đầu lại gục lên vai cậu, tham lam hít hà mùi hương trên người cậu.
"Thần Thần, ngoan, cài cúc áo lại cho tôi đi."
Mỗi lần Kiều Cảnh Nam gọi cậu là Thần Thần, trái tim cậu lại vô thức run lên.
Thẩm Tư Thần nghe lời vươn tay cài lại từng cúc áo cho hắn, nhưng ngươi kia cứ không yên phận mà tham lam hôn lên cổ cậu, cảm giác hơi ngứa lại còn có chút nhói.
Vì hắn không chịu để yên cho cậu mà cài mấy chiếc cúc áo cũng mất gần mười phút.
Cộc, cộc, cộc.
Tiếng giày cao gót thanh thúy bén nhọn vang lên giữa màn đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Kiều Cảnh Nam cau mày đỡ Thẩm Tư Thần đứng dậy, dặn dò thật kỹ, "Em vào phòng với con đi, nhớ là khóa cửa lại, bên ngoài có tiếng động gì cũng đừng mở cửa. Khi nào tôi gọi thì mới được ra ngoài."
Thẩm Tư Thần hơi rụt cổ lại, "Hay là... để tôi gặp chủ tịch giải thích một chút."
"Không cần, tôi sẽ tự làm rõ mọi chuyện với chị hai. Em chỉ cần tin tưởng và làm theo lời tôi thôi, có được không?"
"Ừm..."
Kiều Cảnh Nam đứng bên ngoài áp tai vào cửa, chờ khi nghe thấy tiếng khóa cửa bên trong được chốt lại hắn mới yên tâm.
Ai không biết chứ hắn thì quá rõ ràng tính khí của chị hai mình. Bề ngoài là nữ chủ tịch khiêm nhường nho nhã, lạnh lùng ít nói, nhưng lúc tức giận chị ấy sẵn sàng động tay động chân bất cứ lúc nào.
Hắn không thể để chị ấy làm tổn thương Thần Thần.
"Kiều Cảnh Nam, mau mở cửa!"
Kiều Cảnh Nam hít một hơi thật sâu, lúc tay đặt lên chốt cửa đầu hắn vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để bảo vệ thiếu niên.
Cạch - Chiếc cửa gỗ hơi cũ kỹ từ từ hé mở.
Kiều Cảnh Vân vừa bước vào đã nhìn thấy em trai mình mặc tây trang không chỉnh tề, áo sơ mi nhăn nhúm, áo vest và cà vạt không biết đã biến đi đâu rồi, đầu tóc cũng có chút rối.
Ánh mắt bà ta sắc lạnh quét một vòng trong căn nhà nhỏ nhưng lại không tìm thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Kiều Cảnh Nam lên tiếng trước, "Chị hai, em sẽ không để chị tìm được..."
Rầm! - Kiều Cảnh Vân không nói không rằng quật ngã Kiều Cảnh Nam xuống sàn.
Ít ai biết rằng chủ tịch Kiều năm xưa là một cao thủ Judo.
"A... khụ khụ..." Kiều Cảnh Nam nằm vật ra đất, không nói nổi một lời nào.
"Kiều Cảnh Nam, em đã làm gì Thần Thần rồi hả? Em giấu thằng bé ở đâu rồi? Đừng nghĩ em là em trai chị mà chị không dám đánh em. Mau giao Thần Thần ra đây."
Kiều Cảnh Nam ôm ngực, lảo đảo đứng dậy, "Chị hai, lần sau chị có muốn ra tay cũng phải báo trước một tiếng chứ..."
"Đừng có giả vờ lảng sang chuyện khác, Thần Thần ở đâu?"
Hắn khó hiểu nhìn chị mình, chị ấy gọi hai chữ Thần Thần này còn thuận miệng hơn cả hắn.
"Chị tìm em ấy để làm gì, em ấy là người của em, em sẽ không để chị đưa em ấy đi đâu hết."
Kiều Cảnh Vân cau mày, "Người của em? Em đã biết cái gì rồi?"
Lúc này sắc mặt hắn mới nghiêm túc lại, "Câu này nên là em hỏi chị mới đúng, rốt cuộc chị đã biết những gì? Có phải từ đầu chị đã biết Tiểu Vũ là con của em hay không?"
Chủ tịch Kiều đanh mặt lại, trầm giọng tuyên bố, "Dù đó có là con trai của em, chị cũng sẽ không để em cướp Tiểu Vũ khỏi tay Thần Thần."
Đó là lời hứa mà bà ta đã hứa với Thẩm Tư Thần, bà ta sẽ bảo vệ hai cha con họ đến cùng, dù có là ai cũng không thể cướp con trai khỏi tay của Thẩm Tư Thần.
"Tại sao em phải cướp Tiểu Vũ đi, nó là con trai của em, em cùng Thần Thần nuôi dưỡng nó không phải là tốt hơn sao?"
Kiều Cảnh Vân nghi hoặc nhìn hắn, "Cùng nuôi dưỡng? Là có ý gì?"
Kiều tổng vốn dĩ không muốn nói ra điều này sớm như vậy, vốn hắn định sẽ từ từ nói chuyện sau đó dần dần thuyết phục chị hai chấp nhận, thế nhưng phản ứng của chị hai dữ dội như vậy, giống như hôm nay không giải quyết rõ ràng tất cả thì nhất định không bỏ qua vậy.
Hắn lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn chị mình, "Em muốn lấy Thẩm Tư Thần, sau đó bọn em sẽ cùng nhau nuôi dưỡng Tiểu Vũ, em ấy đã sinh con cho em rồi, em nhất định sẽ không buông tay, chị có phản đối cũng vô dụng."
"Em lấy Thần Thần vì cậu ấy sinh con cho em?"
Kiều Cảnh Nam hơi nhăn mặt, hắn cảm thấy chị của mình đang chú ý sai trọng điểm rồi.
"Đương nhiên là không phải, em... tóm lại em đã tìm Thần Thần năm năm rồi, vất vả lắm mới tìm được, không ai có thể chia cắt bọn em."
Kiều Cảnh Vân sâu sắc nhìn em trai mình, từng cử chỉ từng biểu cảm đều không giống như đang đùa giỡn, bà nhận ra được nó thật sự rất nghiêm túc với chuyện này.
Kiều Cảnh Vân đỡ trán, đi đến ngồi xuống trên sofa.
"Chị hai, chị... đang tức giận sao?"
Kiều Cảnh Vân thở dài, bà cũng không biết mọi chuyện rốt cuộc sao lại thành ra thế này.
Từ lúc ban đầu đã là hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, cũng may mà hiện tại còn chưa quá muộn.
"Em ngồi xuống đây, chị sẽ nói cho em nghe tất cả những chuyện đã xảy ra."
Ngày đó, vốn dĩ là Kiều Cảnh Vân sợ Kiều Cảnh Nam sẽ làm hại Thẩm Tư Thần cho nên mới không để hắn tìm được cậu.
Bởi vì Kiều Cảnh Nam của năm ấy lạnh lùng sắt đá, trẻ tuổi ngông cuồng, ai đắc tội hắn đều không có kết cục gì tốt đẹp.
Mà chuyện hai người xảy ra quan hệ với nhau lại là do Âu Tĩnh Siêu đùa giỡn quá trớn, hơn nữa Thẩm Tư Thần lại là nam, Kiều Cảnh Vân nghĩ lúc ấy em trai mình thần trí không tỉnh táo do bị thuốc khống chế cho nên mới phát sinh quan hệ với Thẩm Tư Thần, bà sợ rằng sáng hôm sau khi tỉnh lại hắn sẽ không thể chấp nhận được.
Lúc gặp Thẩm Tư Thần bà biết đây là một đứa bé ngoan, cho nên bà không nỡ để Kiều Cảnh Nam hủy hoại cậu.
Mà lúc ấy Kiều Cảnh Nam cũng quả thật giống như phát điên tìm Thẩm Tư Thần khắp nơi, càng làm cho bà ta nghĩ rằng suy đoán của mình là đúng.
Sau khi Kiều Cảnh Vân ký hiệp nghị bảo mật với Thẩm Tư Thần, cậu trở lại trường học như bình thường, bà cũng cho người âm thầm đi theo bảo vệ Thẩm Tư Thần một thời gian, qua chừng hai tháng bình yên thì mới không cho người đi theo cậu nữa.
Qua thêm chừng ba tháng nữa, bà nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ, lúc ấy bà đã tức tốc đến vùng ngoại thành của thành phố S ngay trong đêm.
Khi ấy Thẩm Tư Thần đã mang thai hơn năm tháng, lần ấy cậu bị cảm rồi sốt cao, cậu không có người thân cũng không biết phải nhờ ai giúp đỡ cho nên cậu đã gọi điện cầu cứu Kiều Cảnh Vân.
Tối hôm ấy Kiều Cảnh Vân tìm được cậu ở chỗ của Hàn Kỳ, bọn họ bí mật đưa cậu đến một bệnh viện tư nhân bảo mật cao ở thành phố bên cạnh để điều trị.
Khi biết cậu mang thai Kiều Cảnh Vân cũng rất bàng hoàng, thế nhưng với bản lĩnh của một người từng lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, biểu hiện của bà thực bình tĩnh, cũng chấp nhận rất nhanh.
Lúc Thẩm Tư Thần tỉnh lại, cậu mới nói cho Kiều Cảnh Vân biết rằng cậu đã phát hiện mình mang thai được hai tháng, vì quá sợ hãi nên cậu đã làm thủ tục thôi học sau đó dùng số tiền ít ỏi mà mình dành dụm được trốn đến vùng ngoại thành.
Thẩm Tư Thần thuê một căn gác nhỏ để ở, buổi sáng cậu đi phát báo và giao sữa, buổi trưa thì đi thu hoạch nông sản thuê để trang trải cuộc sống.
Hôm nay bởi vì phơi nắng quá lâu nên cảm thấy trong người không được khỏe, lúc sau cậu bắt đầu sốt li bì, sau đó nữa thì vừa sốt vừa đau bụng âm ỉ.
Cậu gọi điện cầu cứu Kiều Cảnh Vân, sau đó cậu vẫn không yên tâm về cái thai cho nên gắng gượng đi tới phòng khám của Hàn Kỳ.
Kiều Cảnh Vân còn nhớ như in khi ấy Thẩm Tư Thần yếu ớt nằm trên giường bệnh, cậu nắm chặt tay bà, thều thào như sắp khóc.
"Chủ tịch, tôi thật sự không còn biện pháp nào mới làm phiền ngài... Khi ấy tôi không nghĩ gì cả, chỉ lo bé con trong bụng sẽ gặp chuyện. Từ lúc có thai tới giờ tôi chưa từng đến bác sĩ, chỉ tra qua trên mạng, bí mật này tôi cũng chưa từng nói cho ai biết... tôi thực sự sẽ không gây phiền phức cho chủ tịch... Cho nên tôi... tôi có thể giữ lại bé con được không?"
Cậu từng li từng tí bảo vệ bí mật này, chính là vì sợ người khác sẽ cướp đi sinh linh nhỏ bé trong bụng mình.
Cậu sợ làm phiền người khác sẽ khiến họ chán ghét, cậu sợ mình và bé con sẽ gây ra phiền phức cho Kiều gia, sợ Kiều Cảnh Vân sẽ hiểu lầm cậu muốn trèo cao, muốn nhà họ Kiều chịu trách nhiệm với cậu.
Năm ấy cậu chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi... vậy mà lại hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Khóe mắt Kiều Cảnh Vân đỏ hoe, "Đương nhiên là được, đứa bé là con của cậu, tôi sẽ tôn trọng mọi ý nguyện của cậu. Tôi bảo đảm, ngày nào Kiều Cảnh Vân tôi còn sống, sẽ không ai có thể cướp nó rời khỏi tay cậu được."