Sa Hàn kể từ lúc trở về tắm rữa thay y phục xong trong người liền cảm thấy mệt mỏi.như thường lệ nhấp một ít rựu vang trước khi ngủ,trên người váy ngủ lụa màu lam nhạt lưng tựa lên đầu giường.
Cổ tay điều đặng lay nhẹ ly thủy tinh ngẫn người nhìn theo quỷ đạo uyển chuyển của rựu trong ly.
Đồng hồ điểm một giờ khuya rựu trong ly cũng vừa nhấp hết vị đắng chát thoang thoản trong khoan miệng thấm dần vào huyết quảng đem lại cảm giác sảng khoái.
Gió từ cửa sổ thổi trực diện vào mặt làm cho tóc mái của cô có chút nhảy loạn Sa Hàn hít một ngụm khí thật lớn rồi nặng nề nằm xuống giường.
Vào lúc mờ sáng cánh cổng lớn được mở ra con đường sỏi nhỏ quanh co dẫn vào đại sảnh dọc hai bên là những hàng cây tùng cao lớn,hoa leo bao phủ gần như hết mái nhà,dưới mặt đất được bao phủ bởi cỏ Zoysia Tenuifolia.
Phía trong phòng của hai vị chủ nhà lúc này vẫn chưa có động tĩnh nhưng dưới tầng quản gia đã có mặt chuẩn bị bữa sáng cho các nàng.
Dì Tiêu gắn vó với Phác Gia đã rất nhiều năm luôn ở cạnh chăm sóc Phác Tư Hạ từ lúc bé cho đến năm nàng quyết định rời khỏi nhà.
Những năm Tư Hạ vừa học đại học vừa chạy đến viện kiểm sát thực tập thời gian nghĩ luôn không cố định mỗi lần có dịp đi thành phố S dì Tiêu luôn tới thăm nàng còn nấu rất nhiều đồ ăn cho nàng.
Hai mươi ba tuổi Phác Tư Hạ liền cùng Sa Hàn kết hôn bà cũng theo nàng đến thời gian thấm thoát trôi chứng kiến nàng kết hôn cũng đã hai năm.
Khi mặt trời bắt đầu xuất hiện Phác Tư Hạ vẫn còn đang say giấc.
Lúc này Sa Hàn đang sải bước trong vườn,không khí trong lành làm tinh thần người ta đặc biệt phấn chấn Sa Hàn vẽ mặt hưởng thụ cầm vòi nước tưới hoa.
Sau khi dạo vườn xong đúng giờ ăn sáng một thân vest xám có mặt ở bàn ăn vừa lúc Phác Tư Hạ cũng mặc đồng phục kiểm sát trưởng ngồi ở đó.
Bữa sáng bày lên hai người tập trung dùng bữa ngoài tiếng chén đũa thỉnh thoải mới có vài câu hỏi chủ đề sức khỏe của các trưởng bối.
Phác Tư Hạ tay cầm túi xách đi ra cửa sau khi ăn xong bữa sáng
Nàng bước đến garage nhưng lại phát hiện trong túi không có để chìa khóa xe, hôm qua trở về tinh thần không có tỉnh táo chìa khóa xe làm rơi hay để ở nơi nào chính nàng cũng không rõ.
Đang loay hoay suy nghĩ thì có một chiếc xe dừng ở kế bên,người mặt vest xám cũng xuất hiện trước mặt nàng bàn tay thon dài thành thục mở cửa xe miệng mỉm cười ý mời nàng bước vào.
Phác Tư Hạ nhìn đến sau đó liền cự tuyệt
"ra cổng liền có thể gọi xe".
Người trước mặt vẫn không có ý định bỏ cuộc
"tôi đi thăm ông nội,cùng với viện kiểm sát thuận đường "
"...."
Nàng vốn không muốn làm phiền nhưng cô lại một lần nữa hất cằm về phía cửa nàng không thể không nể mặt mà tiếp tục cự tuyệt.
Cũng sắp trể giờ nàng cũng không tiếp tục đôi co,Sa Hàn giúp nàng đóng cửa xe rồi quay trở vào hướng đến viện kiểm sát lái đi.
Bên trong yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy kim rơi Phác Tư Hạ từ khi ngồi vào ghế cho tới lúc xe dừng ở trước cổng viện kiểm sát chỉ có đúng một tư thế chân vắt chéo mắt dán vào tập tài liệu trong tay.
"giúp tôi chuyển lời thăm ông nội".
Thấy Sa Hàn mỉm cười gật đầu mở cửa xe cho nàng.
bước ra khỏi xe vừa đi đến cổng liền bị bảo vệ cầm một đóa hoa hồng đỏ rực cản đường nàng.
"Hạ tiểu thư cái này có người muốn chuyển cho cô"
Quy tắc của Phác Tư Hạ từ trước đến nay chỉ nhận hoa cám ơn từ nạn nhân liên quan đến vụ án nàng đảm nhận.nếu hoa mang đến vì mục đích khác nàng luôn dứt khoác vứt đi.
Hôm nay cũng không ngoại lệ liết nhìn hai chữ " Vương Phát" viết rõ ràng ngay ngắn trên tắm card
"người này tôi không biết,tặng lại cho cậu".
"...."
Dứt lời liền đi vào nhưng được vài bước lại quay đầu lại gương mặt không biến sắc làm người khác không nhìn ra nàng có đang tức giận hay không
"chuyển lời đến bọn họ giúp tôi,đây là viện kiểm sát là nơi làm việc không phải nhà hàng pháp lần sau ngoại trừ hoa các nạn nhân gửi đến phiền cậu đừng nhận".
"nhưng mà Phác Tiểu Thư còn... còn có... ở bên đó"
bảo vệ khó sử nhìn về hướng bàn làm việc của mình bị hoa tươi chất đầy đến độ khăn trải bàn màu gì cũng không còn nhận biết được,yên lặng chờ nàng đưa ra "phán quyết".
"của anh tất cả, sau này điều như vậy".
"...."
Bỏ lại bảo vệ ngơ ngác ôm đóa hoa.
Chuyện như vậy từ trước đến giờ cũng không hiếm.nhân gian thường nói phàm là con người thì chắc chẵn sẽ tồn tại bên trong lòng ganh tỵ thế nhưng những bóng hồng ở viện kiểm sát còn rất ngưỡng mộ sức hút của nàng.
Nếu là bọn họ mỗi lần nhận được hoa chuyển tới điều vui vẻ đến mức chạy loạn lên nhưng Phác Tư Hạ lại quăng bỏ dứt khoác như vậy thật là làm người ta mở rộng tầm mắt.
Hôm nay nàng có cuộc hợp báo cáo hoàn thành nhiệm vụ sau đó cả đội chính thức bước vào kì nghỉ,kết thúc cuộc hợp nàng trở lại văn phòng thu xếp hồ sơ mang về nhà sử lý.
Nếu không có gì để làm nàng sẽ thấy trống rỗng cũng không có quá nhiều nơi để đi bận rộn làm đầu ốc nàng khá hơn.
Sa Hàn trở lại thành phố S điều đầu tiên là đến thăm ông nội, còn đặc biệt mang đến rất nhiều trà địa phương hảo hạng của thành phố A biết rõ ông thích sưu tầm các loại trà đặc trưng của từng nơi không ngoài dự đoán vừa vào cửa nhìn thấy cháu nội đến thăm còn mang theo "phẩm vật" mắt ông liền sáng lên.
Cháu cưng trở về đương nhiên đặc biệt cao hứng nhưng không thấy Phác Tư Hạ cùng đến liền bớt vui đi một phần
"Tiểu Hạ ở đâu??? Sao lại một mình chạy đến".
Sa Khải Trạch cùng với Phác Minh Viễn là hảo bằng hữu lâu năm ông đối với Phác Tư Hạ rất có hảo cảm đứa cháu dâu này vừa tài giỏi lại vừa xinh đẹp Sa Hàn rước được nàng về đối với Sa gia là một diễm phúc to lớn.
Sa Hàn lường trước được bản thân bị hỏi câu hỏi này nhưng vẫn không biết nên trả lời như thế nào. Tối qua không có cơ hội báo trước cho nàng sáng dậy liền chạy đến đây nhưng cô cũng không muốn viện lý do
"Dạo này em ấy rất bận,tối qua cũng không báo trước sáng ra mới nói cho em ấy".
Lão gia tử nhận được câu trả lời liềncảm thấy mâu thuẩn tiếp tục làm khó cô "Làm thế nào thê thê đêm đắp chung chăn lại không có thời gian để nói chuyện?"
Trách móc xong liền tiếng vào chủ đề chính
"Lão già này tuổi đã cao ta chính là sống không lâu nữa các người khi nào mới cho ta bồng cháu,con nói đi không bây giờ thì đến khi nào đây?".
Sau kết hôn đây chính là lí do khiến cô ít khi lui tới Sa môn,mỗi khi gặp mặt ông nội lại đặc vấn đề này với cô thật làm cho người khác không biết xoay trở thế nào.
Thấy cháu nội cúi mặt không trả lời ông lại càng mất hứng xua tay"hay da lão già này không đôi co với ngươi vốn nghĩ là ngươi sợ vợ nhưng cũng không nghĩ là đến mức không có tiền đồ như vậy chuyện như vậy cũng không thuyết phục được mất mặt chết ta rồi".
"...."
"Làm việc ít lại chăm sóc Tiểu Hạ tốt một chút,lần sau đến mà không mang theo cháu dâu lão già này sẽ đuổi con ra ngoài"
"...."
Sa Khải Trạch uống trà cùng cô được một lúc nghe thấy chiếc lồng gỗ trước mặt có động tĩnh liền vui vẻ chống gậy gọi Sa Hàn cùng đến
"đã sắp bắt đầu,nào nào đến đây cùng cổ vũ cho Triệu Vân của ta".
Sa Hàn tò mò bước đến đưa mắt đến cùng một chổ với Sa Khải Trạch khóe môi liền giật giật,một con côn trùng đen có vệt vàng trên cổ từ trong đám cỏ ngôi ra, cái đó... là... là...dế than??
Ông nàng là đang chơi đá dế?
Triệu Vân là tên của con dế?
"..."