(* Chương này về cặp nam – nữ phụ, bạn nào không thích có tuyến tình cảm nam – nữ có thể không đọc. Tuy nhiên đối với mình, đây là điều bình thường, cuộc sống của một bách nữ không thể nào chỉ toàn là bách, chung quanh chúng ta vẫn sẽ có những cặp nam – nữ mà, không ảnh hưởng cốt truyện là được)
Trong đại sảnh dưới lầu bày la liệt ly rượu, đèn đuốc sáng choang, tiếng dương cầm nhẹ nhàng vang vọng bên tai, ở giữa sàn nhảy những đôi nam nữ ôm nhau khiêu vũ, trên bàn tráng miệng được bày biện đặc biệt tinh xảo, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thỉnh thoảng có những nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề đẩy xe đồ ăn đi qua, bước chân nhẹ nhàng. Bên trái sảnh tiệc có một phòng trò chơi, nơi có nhiều thanh niên phú nhị đại đang hò reo chơi bời. Bên phải là một bể bơi ngoài trời, rộng mênh mông, nước lấp lánh, các cô gái mặc bikini hào phóng khoe dáng người của chính mình.
Hạ Thanh Lan đang cầm một chiếc ly đế cao, trong ly là rượu màu hổ phách, anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm. Âu phục được đặt may riêng, vô cùng vừa vặn với vóc người, hoàn mỹ phác hoạ ra dáng người vai rộng eo hẹp của anh ta. Phía eo hơi ôm vào, dáng nhìn tuy gầy nhưng cao ráo của người đàn ông này rất thu hút sự chú ý.
Các đốt ngón tay của anh ta thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm phần chân thủy tinh dài và mỏng của chiếc ly, lắc lắc nó một cách chậm rãi. Ngọn đèn pha lê trên đỉnh đại sảnh sáng rực, được phần rượu trong vắt trong ly phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của anh ta, càng khiến anh ta trông vô cùng đẹp trai.
Sảnh tiệc rất rộng, người lại nhiều, anh ta đứng bên cửa sổ, dựa vào tường, ánh mắt hơi rủ xuống cúi nhìn ly rượu. Dù đứng xa trung tâm tiệc nhưng anh ta vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người.
Có người không kìm lòng được, ngập ngừng thử thăm dò bước về phía trước. Con trai chủ nhân nhà họ Hạ, người thừa kế tương lai của Hạ gia, trong mắt mọi người, anh ta chính là Thái Tử Gia chính hiệu.
"Đã lâu không gặp, Hạ tiên sinh, sao anh lại đứng đây? Không vui chơi một chút sao?".
Người phụ nữ mặc một bộ y phục trắng tinh có khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm rất nhẹ nhàng mà thanh tú, đôi má ửng hồng, môi son bóng, đôi lông mày có hình dáng rất đẹp, hơn nữa cô ấy có mái tóc đen dài thẳng tắp phủ trên vai, toát lên hơi thở trong trẻo ngọt ngào. Đàn ông bình thường nhìn thấy một người đẹp như vậy, bất kể thế nào đều sẽ bày ra gương mặt nhu hoà, chăm sóc người đẹp.
Đáng tiếc cô quá tự cao tự đại, không biết người đàn ông trước mặt cô ngồi ở vị trí cao, đã từng nhìn thấy bao nhiêu mỹ nữ tuyệt sắc.
Khí chất của Hạ Thanh Lan luôn nhu hòa, các đường nét trên khuôn mặt cũng không hề góc cạnh. Nếu là một người đàn ông bình thường, người khác sẽ cảm thấy đường nét có phần nữ tính nhưng anh ta thì khác. Hình dáng lông mày anh ta không sắc bén, môi hồng nhạt, mắt phượng đẹp đẽ, tướng mạo bề ngoài như công tử văn nhã, dáng người thẳng tắp, cất bước hay đứng yên tư thế đều có nét cứng rắn không diễn tả được. Đại khái là do xuất thân từ dòng dõi quân nhân và chính trị, dù khuôn mặt của anh ta ôn hòa nhưng cũng có một cảm giác sắc bén ẩn giấu trong sự dịu dàng đó.
Anh ta ngước mắt lên, khóe môi tự nhiên hơi nhếch lên, ai cũng không phát hiện ra giờ khắc này tâm tình anh ta vì người con gái này bước tới đây làm cho buồn bực, vô cùng không kiên nhẫn.
".............Cô là?", thanh âm của anh ta rất nhẹ, mềm mại ôn nhu, không cao ngạo như thân phận của anh ta.
Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút bi thương, điềm đạm đáng yêu nói: "Hạ tiên sinh, tôi là Triệu Hi Hàm, nửa tháng trước tôi đã gặp anh tại Trần gia ở Đế Đô".
Người đàn ông mặt mày ôn hòa như có điều suy nghĩ, trong mắt lộ ra một tia buồn chán cùng châm chọc. Anh nhớ lại, Triệu Hi Hàm là một tiểu hoa đán đang "hot", nửa tháng trước ở Trần gia cô ta được một người đàn ông trung niên dẫn đi, theo lý mà nói, cô ta không có tư cách được mời tới đây, lần này làm sao lại tới?
Khi nhìn lên một lần nữa, hết thảy suy nghĩ của anh đã được giấu dưới khuôn mặt tươi cười. Hạ Thanh Lan nhã nhặn nâng ly rượu lên, khẽ mỉm cười, ấm áp nói: "Xin lỗi, cô Triệu, đã lâu không gặp."
Triệu Hi Hàm nhìn người đàn ông tao nhã đẹp trai trước mặt, trong lúc vung tay nhấc chân mơ hồ có chút tự phụ, cô khe khẽ cắn cắn môi, đáy lòng âm thầm đưa ra quyết định. Lần này cô đã trả giá rất đắt để đến đây, chính là muốn leo lên vị con cháu hào môn nào đó. Cô đã tìm kiếm rất lâu, chọn được Hạ Thanh Lan trong vô số thế gia công tử.
Hạ Thanh Lan xuất thân trong quân chính thế gia (gia đình theo chính trị và quân đội), cha anh ta là người nắm quyền thứ hai trong gia đình, tuy làm về kinh doanh nhưng ông ấy lại là chủ nhân Hạ gia. Chú của Hạ Thanh Lan làm chính trị, chú nhỏ là lãnh đạo trong quân đội, Hạ gia rễ sâu lá tốt, thân cây từ nhỏ phát triển đến tận ngày nay, là một gia tộc trăm năm, quyền thế địa vị cao vô cùng. Ở kinh thành ai cũng không dám trêu chọc. Hạ Thanh Lan là con cháu của Hạ gia, từ khi sinh ra đã được nhà họ Hạ coi trọng, bây giờ đã hai mươi lăm tuổi, hoàn toàn không có chút kiêu ngạo của một thái tử gia, anh ta được người bên ngoài gọi là thế giai công tử, trơn bóng như ngọc thanh tuyển như trúc. Toàn bộ thiên kim giới danh gia vọng tộc ở Bắc Kinh đều nhìn anh ta chằm chằm một cách thèm muốn.
Triệu Hi Hàm còn điều tra ra anh ta chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, đối với nữ giới vô cùng tôn trọng. Cô đã giao du với đàn ông quá nhiều, cô biết rất rõ, nếu cô phát sinh quan hệ với người như anh ta, cho dù anh ta không thích cô thì cũng sẽ chịu trách nhiệm.
Cô thừa nhận rằng hành vi của cô đê hèn, nhưng người vốn là ích kỷ, vì tương lai của chính mình, cô phải đánh cược một lần.
Ở một góc kín đáo, người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông lịch lãm, hai người nhìn như đang trò chuyện vui vẻ nhưng thực chất lại có suy nghĩ của riêng mình.
Sự thiếu kiên nhẫn của Hạ Thanh Lan đã không che giấu nổi nữa, khoé môi không còn nụ cười xã giao. Triệu Hi Hàm có mắt nhìn người, cảm nhận được sự không chào đón của anh ta, cô liếc nhìn ly rượu rỗng của anh ta, khẽ mỉm cười cầm một ly rượu vang đỏ sẫm từ khay mà người phục vụ đi ngang qua bưng lên, đưa cho Hạ Thanh Lan, hiểu ý nói: "Hạ tiên sinh, ly rượu của anh đã cạn."
Thấy Hạ Thanh Lan không chút nghi ngờ nhận lấy, cô nghiêng đầu cười nói: "Nếu Hạ tiên sinh muốn ở một mình, Hi Hàm xin cáo từ".
Hạ Thanh Lan bị phiền phát bực, cũng lười đối phó với cô ta nên mới nói những lời thẳng thắn như vậy, bình thường luôn dành một chút mặt mũi lại cho người khác nhưng Triệu Hi Hàm này cũng khiến anh ta kinh ngạc, có thể cười vui vẻ như vậy mà mặt không biến sắc, nên nói là không uổng công làm diễn viên sao?
Triệu Hi Hàm rời đi nhưng không đi quá xa, cô ấy dường như đang nói chuyện với người khác, dư quang khóe mắt đang lặng lẽ quan sát người đàn ông bên cửa sổ. Khi thấy Hạ Thanh Lan quay người rời đi, cô mỉm cười xin lỗi với người đàn ông bụng phệ mà cô ta ngẫu nhiên tìm thấy, nói: "Trần tiên sinh, Hi Hàm muốn đến toilet rửa tay, lát nữa sẽ lại cùng ngài trò chuyện nha".
Thấy người đẹp chuẩn bị rời đi, người đàn ông trung niên mập mạp vội vàng nắm lấy tay cô, cười nói: "Em có chắc sẽ quay lại với anh không?"
Trên mặt Triệu Hi Hàm nhanh chóng lướt qua một tia chán ghét, nhưng rất nhanh che giấu đi. Những người ở đây đều là những người có quyền thế, cô không đắc tội được. Cô cười quyến rũ mê người, thanh âm nhẹ nhàng như nước nói: "Trần tiên sinh, Hi Hàm sao có thể lừa ngài được chứ".
Dây dưa một lúc, khi cô đuổi theo hướng Hạ Thanh Lan rời đi, đã không còn thấy bóng dáng anh ta đâu. Tưởng rằng anh ta hẳn đã lên phòng, cô lần theo thông tin thu được tìm đến phòng 209 trên lầu hai, bắt đầu giơ tay gõ cửa nhưng thật lâu cũng không có ai trả lời. Thậm chí cô còn dán vào cửa để lắng nghe nhưng cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.
Chết tiệt, cô nhìn thấy anh ta uống ly rượu đó, nhưng anh ta đi đâu mất rồi? Cô mang theo đầy bụng nghi hoặc và thất vọng rời đi, lại đi tìm con mồi cho bản thân. Mục tiêu của cô không chỉ là Hạ Thanh Lan, trứng gà không thể chỉ thả vô cùng một cái rổ được, cô không ngu ngốc như vậy, chỉ nhìn chằm chằm một người.
Nhưng cô không biết rằng người đàn ông cô tìm đang ở trong một căn phòng cách đó không xa, cùng một người khác mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau khi Hạ Thanh Lan uống xong ly rượu kia, cảm thấy trong người đột nhiên nóng lên, liền biết chính mình bị hạ thuốc rồi. Anh ta từ nhỏ đến lớn gặp qua không ít loại chuyện thế này, lẽ ra không nên sơ sẩy như vậy, có lẽ là do từ tận đáy lòng anh ta cho rằng Triệu Hi Hàm không có lá gan đó nên mới trúng chiêu. Cố nén cảm giác khó chịu, anh rời đi hội trường, khi lên đến tầng hai thì thuốc đã phát huy tác dụng, hai mắt anh mờ mịt, cả người như bốc cháy.
Lảo đảo đến phòng "209", anh móc ra thẻ phòng muốn mở cửa, nhưng cánh cửa vẫn bất động không có phản ứng. Đầu óc hỗn loạn giống như ngừng lại mọi suy nghĩ, anh ta bắt đầu dùng sức đập lên cửa, đập hai lần, cửa kia đột nhiên từ bên trong mở ra. Vốn anh ta đang dựa người vào cửa nên không thu kịp tư thế lại, theo quán tính cửa mở liền té nhào cả người, đem người mở cửa cùng té lên tấm thảm dày dưới đất.
Cánh cửa phòng lặng lẽ đóng lại sau lưng hai người họ. Hai mắt Hạ Thanh Lan đỏ hoe, đè lên trên cơ thể mềm mại của cô gái, bởi vì sự đụng chạm khác biệt này mà khôi phục chút tỉnh táo. Anh ta cố gắng hết sức để nhìn rõ bóng người trước mặt, từ đầu óc hỗn loạn dần hiện ra bóng dáng, anh ta nghiến răng khó khăn nói: "... Từ Giai Tư?".
Từ Giai Tư ngơ ngác, cô đang ngồi uống rượu giải sầu một mình trong phòng lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm giật mình, mới vừa mở cửa đã bị ngã nhào xuống đất, đầu choáng váng vì uống nhiều, cô dụi dụi con mắt. Sau khi thấy rõ người đang đè lên mình, liền ngu ngơ hẳn ra, mở miệng nói: "Anh là..... anh họ Hạ gia?".
Hạ Thanh Lan cắn đầu lưỡi, nếm được một mùi vị tanh nồng. Không biết đây là loại thuốc gì, anh ta khó có thể cầm được nữa bởi vì dược tính của nó rất mạnh, chỉ có thể dùng cách này duy trì tỉnh táo. Anh ta đã từng ở trong quân đội, trải qua các loại huấn luyện, sức mạnh ý chí của anh ta không phải người bình thường không thể so sánh được. Người phụ nữ kia..... Triệu Hi Hàm, anh sẽ nhớ kỹ.
Trong lúc bối rối vừa rồi, có lẽ anh ta đã nhầm 206 thành 209 cho nên mới đi nhầm cửa. May mắn là anh ta biết người trong phòng này, là bạn tốt của em họ Thu Đồng. Hạ Thanh Lan chậm rãi đứng dậy, không đè cô gái nhỏ nữa, khàn giọng nói: "Em.... có thể đưa tôi đến.... phòng...209 không?"
Trán anh lấm tấm mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt trắng nõn sung huyết đỏ bừng, thoạt nhìn có chút chật vật.
Khuôn mặt say khướt của Từ Giai Tư cũng đỏ bừng, nhưng cô vẫn còn lý trí, nhìn tình cảnh của anh ta thì trong lòng cô cũng hiểu: "Anh họ Hạ, anh là bị ai hạ thuốc vậy?"
Hạ Thanh Lan chậm rãi khuỵu gối, chống đất thở dốc, chỉ cảm thấy thân thể đều sắp nổ tung, huyết dịch sôi trào kêu gào muốn trục xuất lý trí còn sót lại của anh ta.
"Đưa tôi... đi...", anh ta nhắm chặt hai mắt, từ kẽ răng thốt ra mấy chữ.
Nhìn người đàn ông trước mặt nhắm chặt mắt lại, rõ ràng đang chịu đựng đau đớn, khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm mồ hôi, hàm dưới banh chặt, lông mày cau lại, vẻ mặt hơi vặn vẹo, nhưng tư thế ngồi khoanh chân dựa trên tấm cửa vẫn rất quý khí bức người.
Thời khắc này, trong lòng Từ Giai Tư đột nhiên loé lên một cậu: Cách để nhanh chóng thoát khỏi một mối quan hệ tan vỡ là tập trung vào đoạn tình cảm mới.
Cô ngồi xổm xuống, chậm rãi đến gần, nhìn thấy hai bàn tay anh ta đang nắm chặt đặt bên người, cô thay đổi xưng hô nói: "Nhưng anh Hạ, em đưa anh về phòng, bộ dạng anh như thế này nên làm sao đây?"
Hạ Thanh Lan đã không còn nghe được lời nói của cô, kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn của anh, toàn bộ thân thể anh ta đều đang nóng lạnh đan xen, căn bản không tiếp nhận được bất kỳ tín hiệu nào từ bên ngoài.
Từ Giai Tư uống say cũng rất lớn gan và điên cuồng. Trong lòng cô nói rằng cô đã hai mươi tuổi rồi, nói mình còn zin thì không biết sẽ bị bao nhiêu chị em cười chết nữa. Anh Hạ này lớn lên đẹp trai, dáng người chuẩn, lại là anh họ của chị Đồng, vậy cô giúp anh ta ok chứ? Nếu không, đem anh ta trở lại trong phòng, tự anh ta nhịn mà xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ?
Vừa vặn, nhân cơ hội này cắt đứt mọi đường lui của cô, là có thể quên Sở Lâm An rồi.
Coi như là 419 đi. Trong xã hội hiện đại, chuyện như vậy cũng phổ biến nhiều, phải không?
Ở trong lòng đánh lên dũng khí, cô duỗi ra một cái tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang nắm chặt của Hạ Thanh Lan. Gần như ngay lập tức, đôi mắt nhắm chặt mở ra và nhìn cô một cách hung bạo.
"Cút!!!", anh ta quát lên, vẻ tàn nhẫn trong mắt anh khác xa với vẻ dịu dàng thường ngày.
Từ Giai Tư sợ đến run lên, có điều rượu vào thì người ta cũng can đảm hơn, cô có thể nhìn thấy ánh mắt anh ta đã mất đi tiêu cự, sợ là đã bị thuốc làm mất đi lý trí. Cô run run rẩy rẩy không thu tay lại, vừa run vừa nói: "Anh Hạ, em là Từ Giai Tư, anh còn nhận ra không?"
"Từ, Giai, Tư?", Hạ Thanh Lan gằn từng chữ, nhìn cô chằm chằm.
Từ Giai Tư gần như bị ánh mắt như dã thú của anh ta làm cho tỉnh lại hơn nửa, nhưng bây giờ anh ta đang gặp rắc rối, mà cô lại cần một bước ngoặt, liền nhắm mắt nói: "Uhm, em là Từ Giai Tư. Anh đừng... đừng cứng rắn chống đỡ. Em... em... giúp anh..."
Người đàn ông vẫn bất động, như thể anh ta không hiểu lời nói của cô. Từ Giai Tư có chút hối hận rồi, muốn rút tay lại, nhưng vừa giơ lên, liền bị một bàn tay to lớn nóng bỏng nắm lấy, cái tay kia kềm lấy cổ tay cô, dùng sức lôi kéo, cô liền bổ nhào về trước một cái, nhào vào bộ âu phục đằng trước.
Thời điểm bị ôm eo đè xuống sàn phòng, Từ Giai Tư đã không kìm được nước mắt, tại sao cô phải làm người tốt chứ! Tại sao phải có một niềm vui mới? Tự làm tự chịu!