Trong sự chờ đợi của Thu Đồng, thời gian chậm rãi đến tối thứ năm, ngày hôm sau chính là ngày cô định đón An Ninh.
Nhưng ngay tối hôm đó, cô nhận được cuộc gọi từ Thu gia.
Điện thoại di động vang lên lúc cô đang ngồi gõ máy tính, cô cũng không thèm xem màn hình báo ai gọi tới đã nhấc máy lên nghe.
Bên kia truyền đến thanh âm già nua của Thu Văn Sinh: "Thu Đồng, cô còn nhớ ngày mai là ngày gì không?".
Vừa nghe thấy âm thanh này, Thu Đồng theo bản năng muốn cúp điện thoại nhưng Thu Văn Sinh đã nói câu tiếp theo: "Ngày mai trở về xem mẹ cô đi".
Đầu ngón tay dừng lại, cô chợt nhớ ra rằng ngày mai là ngày giỗ của Hạ Thục Vân. Sau khi Hạ Thục Vân mất, bà được chôn cất trong hoa viên sau nhà cũ Thu gia, những năm trước cô sẽ sớm đến Thu gia cúng bái, nhưng năm nay cô lại quên mất điều đó! Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô quên ngày giỗ của Hạ Thục Vân. Quãng thời gian trước sinh nhật, cô đã bị ảnh hưởng rất nhiều, nhưng kể từ khi An Ninh bị bệnh, cô liền đem những thương cảm kia ném ra sau đầu, đôi mắt của cô chỉ hướng về cô gái nhỏ yếu ớt đó. Mấy ngày gần đây càng lo lắng vì An Ninh trở nên xa cách, cô đâu còn nhớ tới ngày đặc biệt gì.
Nhưng mà làm gì có chuyện gọi cô một tiếng cô lại ngoan ngoãn nghe lời, cô càng không muốn làm theo yêu cầu của Thu Văn Sinh, cho dù đó chỉ là một cái ừ cho qua.
"Ngày mai hẳn là tôi sẽ không nhìn thấy Thu Nguyên đúng không?", lời nói của cô mang ý cười, khóe môi hơi cong lại nhưng không có chút ấm áp nào, ánh mắt lạnh lẽo như nước.
Thu Văn Sinh ho khan vài tiếng, cách điện thoại Thu Đồng đều có thể nghe thấy sự tức giận bị kìm nén của ông ta: "Sẽ không!"
Sau đó điện thoại bị dập máy. Thu Đồng đối mặt với điện thoại bị cúp lại vui vẻ mà bật cười. Chỉ là có chút tiếc nuối, cô nhiều năm như vậy không biết mệt mỏi mà chọc giận Thu Văn Sinh nhưng sao mà ông ta còn chưa bị cô chọc cho tức chết vậy?
Ngày hôm sau, cô vẫn trở lại nhà cũ Thu gia, hoãn kế hoạch ban đầu đi đón An Ninh lại một ngày, định cuối tuần lại đi tìm em ấy.
Nhà cũ Thu gia vẫn như trước đây, khoảng sân rộng lớn trống rỗng không một ai, cánh cổng sắt lớn màu đen mở ra khi cô đến gần, cô một đường lái vào cửa biệt thự, "kétttt" một tiếng thắng lại. Chú Lục đã đợi sẵn một bên mở cửa xe cho cô.
Hôm nay Thu Đồng mặc một chiếc váy dài chấm gót màu trắng, ngay cả đôi giày cao gót trên chân cũng là màu trắng. Thật ra cô không thích hợp với trang phục thuần trắng như vậy, mặt mày của cô quá mức diễm lệ nhưng lại được bao bọc trong một màu trắng tinh khiết và sạch sẽ như vậy, nhìn có vẻ hơi không hợp.
Chú Lục cùng cô vào nhà, trên gương mặt già nua là đôi mắt nhìn cô dịu dàng, ân cần.
Ông nhẹ nhàng dặn dò: "Tiểu thư, đi vào cũng đừng tìm tiên sinh cãi nhau, khoảng thời gian này tiên sinh sức khỏe không tốt."
"Ồ?", Thu Đồng nhướng mày cười khẽ, "Ông ta cũng già rồi, sức khỏe không tốt là chuyện bình thường."
Thu Văn Sinh lớn tuổi rồi mới có con, khi cô sinh ra, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, ổng ở bên ngoài nuôi nhiều tình nhân nhưng sau nhiều năm như vậy, cũng chỉ sinh ra một Thu Nguyên, lại chỉ lớn hơn cô có sáu tuổi. Thu Đồng đã từng nghi ngờ rằng sức khỏe của ông ta có chút vấn đề, bởi vì cô đã nhìn thấy ông ta uống một loại thuốc mà uống quanh năm không ngừng, lại còn mời chuyên gia điều chế riêng. Khi đó cô còn bé cầm lấy một lần, sau khi ông ta phát hiện đã mắng cô một trận. Sau này lớn lên, cô đã lén lút điều tra, hóa ra là loại thuốc kia dùng để cải thiện sức sống của t*ng trùng. Tuy nhiên, ông ta đã uống nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ sinh ra được hai đứa con.
Tuổi tác ông ta già rồi, vài năm nữa cũng sẽ bảy mươi tuổi, ông ta lại thích nắm tất cả mọi việc của công ty trong tay, chưa bao giờ thả ra chút quyền nào, mỗi ngày đều bận bịu công việc làm mãi không xong, tăng ca đến đêm khuya càng là chuyện thường như cơm bữa, lúc này sức khỏe mới suy sụp, Thu Đồng còn cảm thấy vậy là quá chậm.
Thu Đồng đi vào phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy ông ta đang ngồi trên ghế sô pha. Cô dừng lại, trong lòng ngạc nhiên trước vẻ ngoài già nua của Thu Văn Sinh. Lần cuối cùng cô gặp ông ta là tầm ba tháng trước, tại bữa tiệc từ thiện lấy danh nghĩa sinh nhật của Hạ Thục Vân tổ chức. Ông ta khi đó mặc âu phục, khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ, da dẻ mặc dù có nếp nhăn nhưng vẫn tính là bóng lưỡng, tóc cũng nhuộm đen. Bây giờ ông ta ngồi đó, lưng đã cong, tóc bạc một nửa, da mặt rũ xuống từng nếp dọc ngang, tựa hồ còn mọc ra lấm tấm mấy vết đồi mồi.
Nghe được tiếng bước chân, con ngươi vẩn đục của ông ta khẽ động, nhìn về phía cô, trên mặt không có vui mừng hay tức giận, chỉ có một mảnh âm u thiếu sức sống.
Còn chưa nói chuyện ông ta đã nặng nề ho khan vài tiếng, người giúp việc trung niên đứng bên cạnh vội đắp cái chăn len mỏng lên đùi ông ta. Thu Đồng lúc này mới phát hiện trong phòng không có mở máy điều hòa, hơi nóng của đầu tháng chín phảng phất trong không khí, vậy mà ông ta lại dang mặc quần áo tay dài.
Ông ta dường như sắp hết thời gian rồi. Trong đầu cô chợt lóe lên một câu như vậy, nhưng trong lòng cũng không có cảm thấy vui vẻ, cô không có một chút thay đổi sắc mặt.
"Cô đến rồi à", Thu Văn Sinh mở miệng trước, trong cổ họng như là có rất nhiều dịch đàm, thanh âm mơ hồ khàn khàn.
Thu Đồng gật gật đầu, vẫn dùng ánh mắt quái dị đánh giá ông ta.
Thu Văn Sinh cũng không để ý, sau một trận bệnh nặng, dường như ông đã mất đi rất nhiều sức lực, cũng không còn sức để đi tức giận, phẫn nộ, gầm thét gì đó. Hiện tại chỉ cần ông suy nghĩ nhiều chuyện một chút đầu óc liền bắt đầu đau, nhìn thấy đứa con gái thường xuyên không nghe lời, làm trái ý này, ông cũng không sinh ra được tâm tư dư thừa nữa. Ông biết rõ ràng mình đã già rồi. Chỉ đến khi sắp chết, ông mới nhận ra rằng những thứ như quyền lợi và tiền bạc đó đều không sánh nổi mạng của chính mình.
Ông lạnh nhạt nói: "Đi đi, đi gặp mẹ cô".
Sau đó ông ta đứng dậy bước ra ngoài trước. Thu Đồng đi theo phía sau ông ta, nhìn bước chân lảo đảo của ông ta, trầm mặc không nói.
Sau khi hỏa táng, Hạ Thục Vân không được đưa vào nghĩa trang công cộng mà được Thu Văn Sinh đưa về nhà cũ, chôn cất trong vườn hoa hồng. Năm đó khi Hạ Thục Vân qua đời, Thu gia vẫn chưa cường thịnh đỉnh cao, ông ta sợ Hạ gia chỉ trích nên đã làm ra bộ dáng tình thâm như biển, một đường ôm hộp tro của Hạ Thục Vân trở về, sau đó còn "bi thương quá độ" mà bệnh một trận. Sau lần đó nhiều năm cũng không tái giá, làm vô số người phụ nữ giới thượng lưu ở Hải thị cảm động, từ đó nổi tiếng là người có tình có nghĩa trong giới.
Thu Đồng đứng trước bia mộ nhỏ, cụp mắt xuống. Tấm bia mộ này rất nhỏ, bằng đá hoa cương, cao không quá nửa mét, trên đó có khắc ngắn gọn dòng chữ "Mộ vợ - Hạ Thục Vân", ngoài ra còn có một bức ảnh được in trên đó, đơn giản đến mức trông không giống một ngôi mộ. Chung quy là Thu Văn Sinh kiêng kỵ việc xây lăng mộ trong vườn, nên đã chôn tro cốt của Hạ Thục Vân trong một khu vườn hoa hồng trắng, không làm phần mộ mà chỉ dựng một bia mộ nhỏ, bình thường thì cái bia đá thấp bé kia sẽ bị hoa hồng che khuất, không ai biết được trong vườn hồng nở rộ này lại cất giấu một ngôi mộ.
Những đóa hồng trắng như tuyết, tinh khôi khoe sắc dưới ánh nắng vàng. Hạ Thục Vân trên tấm bia mặc một bộ váy trắng tinh, mái tóc đen thẳng xõa ngang vai, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười nhẹ nhàng, mặt mày thanh nhã như một bức tranh sơn thuỷ.
Thu Văn Sinh đột nhiên nói: "Ta nhớ... hình như cô cũng hai mươi mốt rồi nhỉ?"
Nhìn thấy bộ dạng gần đất xa trời già nua này của ông ta, Thu Đồng hiếm khi cảm thấy có chút thương cảm đối với ông ta, hoặc là nói, rốt cục cũng nhìn thấy ông ta sắp chết rồi, cô cảm thấy trống rỗng vì mục tiêu của mình sắp đạt được.
"Ừm".
"Tuần sau cô bắt đầu đi học sao? Đang học năm ba?".
Thu Đồng nghiêng đầu liếc ông ta liếc hắn một cái, cười như không cười, nói: "Thì ra ông cũng biết".
Thu Văn Sinh phảng phất như không nghe thấy ẩn ý trào phúng trong lời nói của cô, thở dài giống như thỏa hiệp, trầm giọng nói: "Sau khi khai giảng cô liền đến công ty đi, đến giúp ta".
Thu Đồng kinh ngạc nở nụ cười: "Sao vậy, Thu Nguyên không giúp được ông?".
"Nó.... quá tầm thường", Thu Văn Sinh trầm mặc một hồi mới mở miệng, trong giọng điệu mang theo một chút thất vọng.
"Vậy là ông muốn tôi làm cái gì? Đi giúp Thu Nguyên quản lý công ty? Chờ ông chết rồi liền đem công ty tặng cho nó?", Thu Đồng lắc lắc đầu: "Lẽ nào ông còn định nói sau này sẽ giao công ty cho tôi hả?".
"Ừm", Thu Văn Sinh nói, "Dù sao thì cô cũng là con gái ruột của ta."
"À ~~~", Thu Đồng lạnh lùng nói, "Mặc kệ ông nói cái gì, ông cho rằng tôi sẽ tin sao?"
Cô xoay người, không muốn tiếp tục giả dối lá mặt lá trái với ông ta, nhấc chân định rời đi. Hiện tại thời điểm còn sớm, nếu như xuất phát sớm một chút cô còn có thể đón An An.
Thu Văn Sinh ở phía sau gọi: "Thu Đồng!".
Chỉ là cô làm như không nghe thấy, lúc đi ra khỏi vườn hồng, phía sau truyền đến một âm thanh trầm thấp, như là vật nặng rơi xuống đất. Cô dừng bước chân, quay lại khi nghe âm thanh, chỉ thấy Thu Văn Sinh ngã vào trước mộ của Hạ Thục Vân, thân thể già nua của ông ta đang đè lên một khóm hoa.
Mọi thứ trên thế giới không phải lúc nào cũng diễn ra như mong muốn, rất nhiều lúc, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa. Thu Đồng ở nhà cũ hai ngày, Thu Văn Sinh phát bệnh té xỉu, cô đợi đến khi ông ta tỉnh lại mới rời đi. Trước khi đi còn đáp ứng ông ta, sau khai giảng sẽ đi công ty hỗ trợ. Không phải xuất phát từ thương hại mà là tình thế bức bách. Nếu cô không đồng ý, có lẽ hai ngày sau tin tức được lan truyền trong giới thượng lưu của Hải thị sẽ là cô làm cho ông ta tức giận đến ngất xỉu, mà vậy thì thực xứng với cái danh đứa con gái bất hiếu vốn đã ngầm truyền đi rồi. Còn ông ta cũng có thể thuận lý thành chương đem Thu Nguyên mang về nhà, nhận tổ quy tông.
Thu Đồng có thể không muốn công ty, có thể chờ trong sự lạnh nhạt, có thể khoan dung ông ta ở bên ngoài nuôi bồ nhí hay con rơi nhưng tuyệt không cho phép những kẻ mang dòng máu bẩn thỉu đó cùng cô xưng anh gọi em, làm anh chị em của cô.
Thu Nguyên, tuyệt đối không thể tiến vào Thu gia.
Chiều chủ nhật, cuối cùng cô cũng có chút thời gian rảnh rỗi, lái xe đến dưới lầu Lộ gia. Ngồi trên xe, cô gửi tin nhắn cho An Ninh.
Thu Đồng: [An An, giờ có đang rảnh không? Chị tình cờ đi ngang qua nhà em, muốn gặp em].
An Ninh đang làm bài tập thì điện thoại có thông báo WeChat vang lên, lòng của nàng đột nhiên nhảy một cái. Người liên hệ với nàng trên điện thoại có rất ít, chỉ có một vài người sẽ gửi tin nhắn cho nàng.
Khi cầm lấy điện thoại di động, quả nhiên thấy được dòng thông báo tin nhắn trên màn hình, tên hiển thị trên hộp thoại nổi là "Chị Thu Đồng". Nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, An Ninh như nhìn thấy chính mình của mấy tháng trước, khi đó nàng cũng giống như Thu Đồng bây giờ, chủ động liên lạc, gửi tin nhắn nhưng hồi âm nhận được luôn là sự lạnh nhạt mà xa lánh.
Nàng.... không làm được lạnh nhạt xa lánh, nhưng cũng không muốn gặp chị ấy.
Nàng muốn yên tĩnh một chút, đợi khi nào có thể áp chế hoàn toàn phần cảm tình không thích hợp kia, ở trước mặt Thu Đồng sẽ không biểu hiện ra hành động kỳ lạ thì nàng sẽ lại đi gặp chị ấy.
Đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên màn hình, chần chờ gõ xuống một câu: [Chị, giờ em đang ở bên ngoài...]
Thu Đồng bịt mũi và nuốt một ngụm nước đắng, chỉ có thể trả lời: [OK, vậy chị đi trước].
Rõ ràng cô muốn gặp người ta chết đi được nhưng vẫn đang cố gắng duy trì hình ảnh tiêu sái, phóng khoáng nhưng chỉ có cô mới biết nỗi lòng chua xót của mình trong đó. Thu Đồng trả lời câu kia xong liền hối hận rồi! Tại sao cô không nói rằng cô đang đợi em ấy ở đây! Nếu sau này cô gái nhỏ kia trốn tránh cô thì làm sao cô mới có thể mở ra nỗi khúc mắc của em ấy đây! Không được, vẫn phải gặp nhau và nói chuyện rõ ràng!
Vì vậy, cô ngồi yên trong xe và chờ đợi.
Ánh mắt Thu Đồng cứ nhìn vào cánh cổng tiểu khu nơi Lộ gia ở, An Ninh chắc chắn sẽ đi qua cổng khi em ấy trở về. Nhưng mà không quá mười phút, trong tiểu khu một thiếu nữ chậm rãi đi ra, mặc một chiếc áo phông rộng màu trắng cùng quần đùi, bắp chân trắng như tuyết, tinh tế thẳng tắp của em ấy lộ ra dưới ánh mặt trời như đang phát sáng.
Cô gái quay đầu qua lại, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, lúc ánh mắt chuyển tới trên xe Thu Đồng, bước chân đang đi ra ngoài dừng lại, sau đó chân nhỏ vụt bỏ chạy giống như một con thỏ xù lông vậy.
Đợi được cô gái nhỏ bịch bịch chạy vào tiểu khu, thậm chí không thể nhìn thấy bóng lưng, Thu Đồng mới "kkkk" cúi đầu liếc nhìn câu "đang ở bên ngoài" trên điện thoại di động.
An An học nói dối từ khi nào thế! Chờ chút, điều đáng xoắn xuýt bây giờ là cô gái nhỏ dường như đang tránh mặt mình kìa!
Nói cái gì mà không ở nhà! Em ấy vừa mới xuống lầu là để tìm cô đó! Rõ ràng muốn gặp cô còn lừa cô nói không ở nhà, chờ khi cô nói đi rồi mí lén lút đi ra xem. Thu Đồng cắn răng nghĩ, mẹ bà, sao đứa nhỏ này vẫn dễ thương vậy chứ! Chị Đồng đây chịu không nổi nữa, muốn đi đem người trói lại để hỏi rõ ràng chút coi rốt cuộc là tới khi nào em ấy mới có thể tĩnh tâm lại mà nói chuyện với cô chứ...
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Chắc là chị ấy không nhìn thấy mình đâu đúng không? Chị ấy không gửi tin nhắn cho mình, nhất định là không nhìn thấy rồi nhỉ? Thật là mất mặt mà QAQ. Lần đầu tiên nói dối liền bị tóm được, chị Đồng có chán ghét mình hay không đây? Mình cũng không biết tại sao phải chạy xuống lầu, rõ ràng chị ấy nói đi rồi nhưng mình vẫn mơ tưởng được gặp chị ấy, nhưng khi mình thực sự nhìn thấy chị ấy mình lại không dám. Mình thật sự quá nhát gan...
Thu Đồng: Biết An An không nỡ mà! Hừ, còn trốn tôi! (Thực ra nội tâm vui rạo rực) Thân thể so với miệng nhỏ còn thành thực hơn nhiều!!!