Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh (一路安宁)
Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ (秋天里的花楸树)
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 28: Tình yêu
Nói là trang trại nhưng thật ra nó giống như trang viên của các nhà quý tộc hơn. Thu Đồng cùng Từ Giai Tư gặp nhau tại ngã tư trước khi vào đường cao tốc ở ngoại thành, để đến được trang trại, họ cần phải lái xe một đoạn trên đường cao tốc.
Từ Giai Tư tự mình lái xe, một chiếc Lamborghini thể thao mui trần màu trắng như tuyết, hình dáng chiếc xe cực kỳ ngầu. Sở Lâm An không đi cùng cô ấy mà lái một chiếc Audi trang nhã, mặc đồ thể thao giản dị, trông chẳng giống phú nhị đại một tí nào.
Chiếc xe màu đỏ rực lửa của Thu Đồng chạy tới, Từ Giai Tư dựa trên cửa sổ xe vui vẻ nói: "Chị Đồng, cậu thấy xe của mình có ngầu hong? Mình đã vòi anh trai đó!".
Ngay khi Thu Đồng đang định nói thì liếc mắt liền thấy bé con ngồi trên ghế phụ bên cạnh đang mở to hai con mắt tròn xoe lấp lánh nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao màu trắng, vốn là cô cũng không cảm thấy nó có gì đặc biệt nhưng giờ tự nhiên tâm tình lại trở nên khó chịu không nói ra được, cô không chút biến sắc hỏi: "Nhìn có đẹp không?"
An Ninh nghe tiếng quay đầu lại nhìn cô, hai mắt sáng ngời, gật đầu như gà mổ thóc.
Từ Giai Tư cười ha ha nói: "Vẫn là bạn nhỏ An Ninh có mắt nhìn! Chị Đồng của em đã lâu không đổi xe rồi, có muốn đổi chiếc mới không?"
Vẻ mặt Thu Đồng nhàn nhạt, hững hờ liếc qua và nói, "Cha mình không đưa tiền, còn đóng băng thẻ, cậu đổi cho mình hả?"
Từ Giai Tư làm bộ suy tư một phen, nháy mắt nói: "Chị Đồng, mình thấy xe của cậu cũng đẹp thật đấy, dùng lâu như vậy mà vẫn còn mới cóng, cũng không cần đổi làm gì đâu".
An Ninh "phụt" một tiếng bật cười, nàng nghe được ý tứ trong lời nói của Từ Giai Tư, thích thú đến mức mặt mày cong cong, lúm đồng tiền như hoa.
Xe của Sở Lâm An ở phía bên phải của xe Từ Giai Tư, không nghe thấy bọn họ nói chuyện, thấy Thu Đồng đến liền khởi động xe, lái xe đi ra ngoài trước. Anh ta vừa khởi động, Từ Giai Tư cũng lập tức nổ máy, đi theo phía sau anh ta tiến vào cao tốc.
Thu Đồng ở trên xe trông như lơ đãng hỏi: "Giữa tôi và Từ Giai Tư thì xe của ai đẹp hơn?"
An Ninh chớp chớp mắt, Thu Đồng ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng, tay nắm vô lăng, mắt nhìn phía trước, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn sang, như là chỉ thuận miệng mà hỏi. An Ninh chỉ chỉ dưới bàn chân rồi lại chỉ chỉ đường phía trước.
Thu Đồng mặt mày dịu lại, cười hỏi, "Xe của tôi trông đẹp chứ?"
Cô gái nhỏ nhanh chóng gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét nghiêm túc lại chỉ về phía trước.
"Rồi rồi rồi, tôi sẽ chú ý đường phía trước", Thu Đồng quay mặt đi, ý cười trên mặt thật lâu không tiêu tan, cảm giác khó chịu khi bạn nhỏ mắt sáng ngời nhìn chiếc Lambo kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi xe chạy trên đường cao tốc gần một giờ đồng hồ, mấy người bọn họ đã đến nơi. Đây là một vùng đất hoang vu, những năm trước có dòng sông chảy qua đây tạo thành một bãi bồi, sau này dòng sông bị chuyển hướng nên nơi đây biến thành vùng đồng bằng châu thổ.
Đây là một vùng đất rộng lớn bằng phẳng, bốn phía chung quanh có rất ít công trình, xa tít tắp ngoài kia mới có những dãy núi chập trùng. Xung quanh chỉ có vài căn nhà kiểu thôn quê nằm rải rác, mỗi một căn đều cách nhau khá xa, trông từ xa như những viên đá nhỏ trên mặt đất. Một con đường rộng uốn lượn dẫn đến một căn nhà cổ có vẻ khá là lớn ở phía xa, dọc theo hai bên của con đường là cánh đồng lúa vàng ươm, gió nhẹ thổi qua lay động như sóng biển.
An Ninh từ xa đã nhìn thấy tòa nhà màu trắng trông như lâu đài, xe cách càng ngày càng gần, tòa nhà kia cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt, nàng tràn đầy kinh ngạc, không khỏi há hốc miệng.
Quào! Nó giống như một lâu đài của công chúa trong một câu chuyện cổ tích! Tòa lâu đài thật lớn và trắng như tuyết, lẳng lặng ở giữa đồng bằng, mái nhọn lấp lánh dưới ánh mặt trời, xung quanh lâu đài trồng những cây thông xanh thẳng tắp cao vút như đang canh giữ cho con vật khổng lồ xinh đẹp này.
Trong mắt An Ninh hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt tòa lâu đài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vui mừng và phấn khích. Đây là lần đầu tiên Thu Đồng nhìn thấy biểu hiện sống động như vậy của nàng, thầm nghĩ lần này mình đã làm rất đúng.
Cô hắng giọng, điều này thu hút cô gái nhỏ nhìn lại, xấu hổ vì biểu hiện phóng đại của mình. Thu Đồng làm như không thấy, ấm áp giới thiệu với nàng: "Lâu đài này do chủ trang trại xây để tiếp đón khách đến đây tham quan nghỉ dưỡng. Chút nữa chúng ta sẽ vào ở trong đó".
An Ninh hưng phấn gật gật đầu, hai mắt ướt át kích động, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng.
Khu đất này thuộc sở hữu của người chủ nông trại kia, Thu Đồng đã từng gặp người chủ này, ông ấy cùng với Thu gia có chút lui tới trên phương diện làm ăn, nguyên bản mảnh đất này là một khu đất hoang được ông ấy khai phá ra làm trang trại, bởi vì phong cảnh tươi đẹp, hoàn cảnh chung quanh cũng tốt nên sau đó đã xây dựng một lâu đài để giữ nó cho riêng mình ở hoặc là làm nơi ở cho những người đến đây nghỉ dưỡng.
Tuy nhiên, chỗ này cách xa khu đô thị như vậy, người lui tới không nhiều, nơi ở thì thanh tịnh nhưng không có tiện nghi giải trí, chỉ có một số quý cô đến nghỉ dưỡng, hoặc là các cụ già đến để bồi đắp thân tình chứ những người trẻ tuổi đều không muốn tới đây đâu. Mấy người con nhà giàu có rất nhiều phương thức để vui đùa, có thể đi Tuyết Sơn trượt tuyết, đến các biệt thự ven biển để lướt sóng và câu cá, hoặc có thể đến các nước tư bản để vung tiền mua sắm, buổi tối đi đến các quán bar để uống rượu và đua xe, ai mà thèm tới cái trang trại chim không thèm ị này để phơi gió tắm nắng chứ?
Từ Giai Tư rủ Sở Lâm An đến trang trại này vì cảm thấy Sở Lâm An thanh tâm quả dục, anh ta không thích náo nhiệt, chưa bao giờ lêu lổng cùng mấy người các cô, đoán chừng nếu hẹn đi chỗ khác thì anh ta sẽ không đi đâu, chỉ có thể mượn tên của trang trại này mà rủ. Thu Đồng nhất định sẽ đồng ý, hẳn cô cũng nghĩ rằng ở đây yên tĩnh và xinh đẹp, cô gái nhỏ trong nhà sẽ thích nó.
Quả nhiên An Ninh rất thích, xuống xe đi theo vào lâu đài, nàng vô cùng thích thú nhìn xung quanh, dường như cảnh vật xung quanh vô cùng hấp dẫn nàng.
Lúc đặt phòng có sự hiểu lầm nhỏ, quản gia của lâu đài cổ tưởng rằng họ muốn đặt bốn phòng, Sở Lâm An đương nhiên một người một phòng, ba người nữ còn lại cũng sẽ mỗi người một phòng. Lâu đài cổ ban đầu được gia đình chủ nhân xây dựng để ở nên tất cả các phòng trong đó chỉ có một chiếc giường.
Khi An Ninh nghe nói muốn để nàng tự ở một phòng, ánh mắt nàng có chút hoảng sợ không biết làm sao, sự phấn khích về trang trại xinh đẹp này thoáng chốc biến mất trên mặt, theo bản năng nhìn nhìn và túm chặt tay cô gái bên cạnh mình.
Thu Đồng nghiêng đầu nở nụ cười trấn an nàng, siết chặt bàn tay nhỏ ấm áp, nói với quản gia: "Tôi ở chung phòng với cô bé."
Thu Đồng hôm nay mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, tầng tầng vải tuyn không đều nhau, dài đến gót chân, phần thân trên được thiết kế với những hoa văn rỗng, ôm chặt lấy cơ thể, phác hoạ ra vóc dáng hoàn hảo của cô. Cánh tay cùng cổ lộ ra ở bên ngoài đều mảnh mai, làn da tinh xảo như ngọc.
An Ninh yên lặng nhìn cô, cảm xúc khó tả trong lồng ngực lại bắt đầu trào dâng, một dòng nước ấm áp bao trùm lấy nàng, cảm giác an yên hạnh phúc nồng đậm khiến nàng không nhịn được mím môi rồi khóe môi khẽ cong lên, lúm đồng tiền hai bên gò má trắng nõn như tuyết thấp thoáng hiện ra.
Cảm giác được nâng niu và che chở thế này không giống với bất kỳ cảm xúc nào khác nàng từng có, đó là cảm giác độc nhất vô nhị mà Thu Đồng dành cho nàng.
Sau đó, Từ Giai Tư cũng bước vào cửa, đang nói chuyện với Sở Lâm An bên cạnh, nhưng cô ấy tùy ý quay đầu lại thì suýt chút nữa đã bị mù mắt cún của mình rồi. Ánh mắt trìu mến thâm tình của bạn nhỏ kia cùng với bàn tay quấn quít nhau của hai người trước mặt tạo cho cô ấy một lực sát thương cực kỳ nghiêm trọng.
Úi chà, một người có nhiều người theo như Thu Đồng vậy mà người dâng tới cửa có gì lại không cần? Lại nhìn mặt mày lười nhác lãnh đạm của Sở Lâm An, đối với cô ấy lời nói không phải thờ ơ không cảm xúc thì chính là "ừm ừm" qua loa một tiếng, Từ Giai Tư không khỏi cảm thấy trong lòng bi ai.
Mấy người họ từng người trở về phòng sửa sang lại một phen, không lâu sau đã tới giữa trưa, Thu Đồng liền dẫn An Ninh xuống ăn cơm, bây giờ đang lúc mặt trời nắng nóng nhất, cô định lúc chạng vạng sẽ đưa An Ninh đi ra ngoài chơi một chút.
Bữa trưa họ ăn trong nhà hàng ở tầng một. Khi đến đó hai người đã gặp Từ Giai Tư cùng Sở Lâm An, hai người ngồi cùng một bàn, Từ Giai Tư trong miệng liên tục nói gì đó, Sở Lâm An chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô ấy, nhưng biểu cảm của anh ta cũng không thân thiện mấy.
Thu Đồng tìm một chỗ ngồi xuống, thấy An Ninh nhìn nhìn Từ Giai Tư cùng Sở Lâm An, cô cười cười nói: "Chúng ta đừng quấy rầy bọn họ."
An Ninh đối với Sở Lâm An không quen lắm, Thu Đồng chỉ giới thiệu tên của hai người với nhau, không nói nhiều về những thứ còn lại, Sở Lâm An tính tình hờ hững, An Ninh thì dè dặt, hai người họ không hề giao tiếp gì thêm ngoại trừ việc làm quen với nhau lúc đầu.
Sự dịu dàng ôn nhu của Từ Giai Tư đối với Sở Lâm An rõ như ban ngày, An Ninh có thể nhìn thấy điều đó qua hành động rõ ràng của cô ấy, cô ấy tựa hồ rất yêu thích người anh trai lạnh lùng họ Sở kia. Nàng gõ gõ trên điện thoại: [Chị ui chị ui, có phải chị Từ yêu thích anh Sở hông?]
Thu Đồng nhướng mày cười, thấp giọng nói: "An Ninh nhìn ra rồi?"
An Ninh lén lút nhìn thoáng qua nơi đó, gật đầu khe khẽ như ăn trộm. Từ Giai Tư đang gắp một món ăn để vào chén của Sở Lâm An, anh ta dừng một chút rồi mặt không biến sắc ăn nó, trong lòng Từ Giai Tư nhất thời như mùa xuân hoa nở.
Thu Đồng cũng nhìn thấy, chép miệng nhỏ giọng nói: "Cậu ấy đã thích anh ta hơn bảy tám năm rồi. Từ tiểu học liền bắt đầu theo đuổi anh ta, đến bây giờ vẫn chưa có đuổi được đến tay". Trong vẻ mặt của cô khi nói mang theo chút ý chờ xem kịch vui chứ không hề có biểu hiện lo lắng cho đường tình duyên nhấp nhô lận đận của Từ Giai Tư.
Ngược lại, An Ninh cau mày có vẻ hơi lo lắng khổ sở, nàng là người mềm lòng, thích suy nghĩ vấn đề từ góc độ của người khác nên tính tình rộng lượng, nhân hậu. Từ Giai Tư cùng Thu Đồng là bạn tốt quen nhau nhiều năm, yêu ai yêu cả đường đi nên nàng đối với Từ Giai Tư có cảm tình khá tốt. Ở thời đại này, khi nghĩ rằng chị ấy đã yêu thầm một người rất nhiều năm như vậy mà chưa được hồi đáp nàng liền cảm thấy tâm tình cũng nặng nề theo.
Thu Đồng giơ tay lên xoa đầu nàng một cái, giọng điệu nhẹ nhàng: "Cô bé đang suy nghĩ gì vậy, em đừng lo lắng cho cậu ấy, Từ Giai Tư tự có sự thích thú của riêng mình, không cần chúng ta lo lắng dùm đâu. Em thử nhìn Sở Lâm An xem, em cảm thấy anh ta đối với Từ Giai Tư thế nào?"
An Ninh nghe xong liền nhìn sang, vừa vặn lúc đó không biết Từ Giai Tư nói cái gì với Sở Lâm An mà người đàn ông trông lười nhác còn lạnh lùng như anh ta lại liếc nhìn nàng một chút, trong con ngươi trong veo có ý cười nhẹ, nhẹ đến mức thoáng qua liền không thể nhận ra.
Nàng mở to con mắt, trong lòng kinh ngạc nảy ra suy đoán, vội vàng gõ: [Có phải là anh Sở cũng yêu thích chị Từ không?]
Thu Đồng nở nụ cười, véo đôi má mềm mại của cô gái nhỏ, khen ngợi, "An Ninh thật là thông minh."
An Ninh nhìn cô bằng đôi mắt to tò mò, Thu Đồng giải thích từng cái từng cái nghi hoặc của nàng: "Tôi không biết Sở Lâm An lúc nào thì thích Từ Giai Tư nhưng có thể xác nhận anh ta cũng thích cậu ấy. Bình thường anh ta ít giao du với bên ngoài, cực kỳ quái gở, đặc biệt chán ghét vòng tròn bạn bè của chúng tôi. Có thể em không biết, Từ Giai Tư hẹn riêng anh ta thì luôn có thể hẹn được, ngoài cậu ấy ra không ai có thể làm được điều này".
"Em lại nhìn Sở Lâm An coi, nếu quả như thật không cảm giác với Từ Giai Tư, theo tính tình kia của anh ta thì nhất định sẽ không thèm có bất kỳ mối liên quan nào đến cậu ấy, dù cho bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau thì cũng không được. Có thể là Từ Giai Tư một mực quấn lấy anh ta, anh ta luôn thể hiện từ chối không gặp nhưng không hề cứng rắn ngăn cản cậu ấy đi tìm anh ta, cũng không hề cự tuyệt cậu ấy điều gì ở ngoài cửa bao giờ".
"Từ Giai Tư là người trong cuộc nên nhìn không thấu, còn tưởng rằng bản thân đang đuổi theo Sở Lâm An nhưng cậu ấy đã quên rằng nếu không có sự đồng ý ngầm của anh ta căn bản là cậu ấy không thể rủ anh ta ra ngoài được. Sự thật là Sở Lâm An đang trêu chọc cậu ấy, chờ trêu đã rồi sẽ thu lưới, đến lúc đó thì dĩ nhiên là đã bắt được cá rồi".
An Ninh nghe mà kiến thức nửa vời, nàng còn không thể hiểu được trò chơi tình cảm phức tạp như thế, mê man mà nhìn Thu Đồng, đưa ra nghi vấn của mình: [Chị ơi, sau ngần ấy năm, chị Từ có bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ không?]
Thu Đồng lắc đầu nói: "Không đâu, dù cho cậu ấy không thể kiên trì đến cùng thì Sở Lâm An cũng sẽ không thả cho cậu ấy đi. Cậu ấy mấy năm trước là dựa vào cả một bầu trời nhiệt huyết mà theo đuổi anh ta, sau đó nhiệt tình bị thời gian chậm rãi bào mòn nên nghĩ đến việc lùi bước thì khi đó Sở Lâm An đã đến gần cậu ấy hơn tí, cho cậu ấy một chút ngọt ngào, lâu dần cậu ấy cũng đã thành thói quen tìm kiếm chút ngọt ngào đó, còn cảm thấy đó là bản thân đã khổ tận cam lai mà được đáp đền".
Kỳ thực Thu Đồng biết Sở Lâm An vì sao làm thế, anh ta đang muốn nuôi dưỡng một người yêu trung thành. Trong cái vòng này của bọn họ, đã thấy rất nhiều hạng người bị lợi ích làm mê muội, nơi nào còn có thể tin tưởng vào tình yêu thuần túy hoàn mỹ như vậy nữa? Thu Đồng không tin, Sở Lâm An cũng vậy, anh ta sợ Từ Giai Tư sau khi có được sẽ mất đi hứng thú vậy nên anh ta tự mình nhả ra một phần tình cảm gọi là tình yêu thuần túy mới có thể để Từ Giai Tư treo mình nhiều năm như vậy.
Nhưng loại chuyện này còn chưa thể nói được với một cô bé đơn giản và dễ thương như An Ninh.
An Ninh nhíu mày đưa ra kết luận: [Anh Sở thật xấu!].
Cô bé rất ngây thơ, Thu Đồng dở khóc dở cười, gắp cho nàng một đũa thức ăn, dịu dàng dỗ em ấy: "Hai người bọn họ một người đánh, một người nguyện bị đánh, tình thú của người khác chúng ta không cần phải quản".
An Ninh không hiểu cái gì gọi là tình thú hay không tình thú, sau đó nàng đối với Sở Lâm An nhìn sao cũng không thấy vừa mắt nhưng nàng không quản chuyện bao đồng đến mức chạy đến trước mặt Từ Giai Tư vạch trần anh ta. Chị Thu Đồng nói tình thú của người khác thì nàng cứ nhìn thấy là được rồi không cần đi chỉ trích hay làm gì cả, cuối cùng, nó sẽ chỉ khiến cả hai người họ đều đổ lỗi cho nàng, làm ơn mắc oán thôi.