Mẹ tôi từng nói với dì Tiểu Cầm rằng, khi gặp điều không vui nên tìm nơi kín đáo khóc một trận, chớ tìm đến những thứ tiêu cực, ví dụ như rượu, để giải sầu. Thực tế chứng minh, uống rượu trong lúc kích động là hành động vô dụng nhất thế gian. Khi tôi mở mắt ra từ “bi kịch”, lại rơi vào một bi kịch khác.
Lúc này tôi đương nằm trong một bụi lau sậy rập rạp, quanh thân có tiên thể bảo vệ. Tôi nhận ra trước mặt không xa chính là chiếc hồ mình đã đáp xuống, có điều tảng đá lớn màu trắng đã biến mất, giữa hồ có hai thế lực đang quần thảo dữ dội khiến bọt nước văng tung tóe.
Một bên là rồng trắng mình đầy máu đang không ngừng vặn vẹo, một bên là một khối dài dài màu đen kịt không rõ hình dạng đang bao bọc lấy thân hình rồng trắng, thoạt nhìn như một làn khói đen hắc ám.
Con rồng trắng bị kiềm giữ không thể tự do cử động, bèn tức tối ngẩng cổ gầm to. Quanh thân nó hiện lên một luồng hào quang, làn khói đen theo đó mà thu nhỏ lại. Lúc này thứ đang giằng co với con rồng trắng hiện thân là một con ác xà đen kịt có cặp mắt đỏ ngầu, từ mũi và miệng nó không ngừng trào ra khói đen.
Ác xà vốn là kẻ thù truyền kiếp của loài rồng, thế nhưng ác xà vốn cũng yếu ớt hơn rồng rất nhiều. Trước đây giữa rồng và ác xà cũng có đánh nhau, thế nhưng ác xà luôn đi thành đàn lớn. Việc một con ác xà đơn độc có thể khiến cho rồng chật vật, quả là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Thì ra tôi mới rời cõi trời mấy chục năm, thế sự đã thay đổi đến không ngờ.
Con rồng trắng này, thật ra cũng không phải ai xa lạ. Tôi từng sống cạnh anh ta gần một trăm năm, dĩ nhiên cũng có vài lần nhìn thấy chân thân của anh ta. Hơn nữa, lúc đánh nhau khí tức anh ta tỏa ra bốn phương tám hướng, tôi dù không tinh mắt thì cũng không thể không nhận ra.
Là Duyệt Vi.
Sau phút giây kinh ngạc, tôi chuyển sang nghiêm túc đánh giá tình hình trước mặt. Tại sao Duyệt Vi lại xuất hiện ở gần địa phận Thanh Khâu? Hơn nữa ác xà kia vì sao có sức mạnh như vậy? Tôi nên ở lại, hay âm thầm rời đi?
Duyệt Vi bắt đầu có dấu hiệu đuối sức. Tôi ngồi yên trong bụi lau sậy cách đó không xa, con ác xà không hiểu vì sao chợt nổi lên hứng thú với tôi, từ miệng nó phóng ra một luồn khói đen phóng thẳng về phía bên này.
Con rồng trắng thấy thế thì rống lên một tiếng, lập tức có một tầng sáng nhạt chặn lại khói đen trước mặt tôi. Lúc này tôi đã xem Duyệt Vi là đồng minh, từ đám lao sậy nhảy tới bờ hồ.
Từ miệng con rồng trắng phát ra tiếng khàn khàn: “Tiên tử mau chạy đi, ác long này bị nhập ma, hiện tại ở đây hết sức nguy hiểm.” Tôi gật đầu nói: “Tôi giúp ngài một tay.”
Tôi vừa nói, từ trong tay đã hiện ra một cây cung gỗ. Thứ này do tôi tiện tay lấy đi từ kho vũ khí ở động hồ ly, không phải là đồ quá tốt, thế nhưng hiện tại cũng đủ dùng. Thần khí của tôi trước đây là một thanh kiếm pha lê rất đẹp. Thế nhưng thanh kiếm này đã mất từ lúc tôi bị hút vào Hỏa Ngục, mà cho dù có vẫn chưa mất, tôi cũng không sử dụng trước mặt Duyệt Vi.
Tôi nhắm vào thân ác xà mà bắn, trên từng mũi tên âm thầm trộn thêm một chút thần lực của tôi. Tôi bắn được ba bốn mũi tên, ác xà bắt đầu rú lên dữ dội.
Rồng trắng nhân lúc ác xà không tập trung mà cắn mạnh vào cổ nó. Máu của ác xà chảy như suối xuống dưới hồ, nhuộm đen một mảng lớn. Rồng trắng dùng móng vuốt xé toanh bụng nó, sau đó gắp thân hình cứng đơ của nó quăng lên không trung.
Cũng lúc này, luồng khói đen trên người ác xà bắt đầu tản ra. Rồng trắng vốn bị thương nặng nên không kịp trở tay. Tôi liền tạo ra một tấm màn mỏng bao nó lại, tránh cho ma chướng trốn thoát.
Ma chướng bị thu nhỏ thành một khối tròn đen sì. Tôi cất nó vào tay áo, định bụng đem về nhà từ từ thanh lọc. Lúc quay lưng, từ phía sau vang đến một giọng nói gấp gáp: “Tiên tử, xin dừng bước!”
Con rồng trắng vừa thắng trận, bay vọt đến trước mặt tôi, hóa thành một người thanh niên áo trắng. Tuy khuôn mặt anh ta tái nhợt nhưng trang phục hết sức sạch sẽ, không có dấu hiệu máu me đầm đìa như lúc hiện nguyên thân.
Trước đó tôi phát hiện rằng chiếc vòng mà Cảnh Châu tặng tôi có tác dụng che giấu khí tức rất tốt. Duyệt Vi hiện tại ở trước mặt tôi lại không nhận ra khuôn mặt lẫn khí tức của kẻ từng bị mình ức hiếp, cho nên biểu hiện của anh ta hết sức chan hòa. Anh ta vẫn giống như trong ký ức của tôi: vóc người cao gầy, khuôn mặt như tranh vẽ, sóng mắt dịu dàng.
Lúc này Duyệt Vi đang ôm ngực, bày vẻ khách sáo: “Xin cảm ơn tiên tử giúp đỡ.” Tôi lạnh nhạt đáp: “Không có gì.” Anh ta không để ý đến thái độ của tôi, cười nói: “Hai ngày trước tiên tử leo lên người ta mà uống rượu, sau đó ngủ mất. Ta vốn ở đây đợi ác xà, trong lúc vội vã đã để tiên tử tại bụi lau sậy phía bên kia, mong nàng đừng trách.”
Giọng nói dịu dàng của Duyệt Vi thật giống như ngày đầu tiên gặp mặt tại điện Bạch Sứ, lúc ấy anh ta vẫn khoác bộ dạng thuần lương hút hồn như thế này. Thế nhưng tôi cũng không vì vậy mà moi hết ruột gan cho anh ta. Tôi cũng không có hứng thú tâm tình thêm, nên chỉ nhẹ giọng nói: “Tiên quân bị thương rất nặng, nên về tĩnh dưỡng đi. Tiểu tiên cũng phải nhanh chóng trở về, người nhà đang đợi.”
Lời này tôi không nói dối. Tôi nằm ngoài bụi lau này hai ngày, cũng đến lúc về Thanh Khâu.
Ánh mắt Duyệt Vi tràn đầy lưu luyến, anh ta cũng dùng giọng ngập ngừng đã qua rèn luyện mà thốt lên: “Chẳng hay tiên tử tên là gì? Có cần ta đưa về…”
Anh ta nói tới đây, tôi cũng đã đặt một chân lên đầu mây. Tôi không rảnh rỗi chơi trò vờn chuột với anh ta, rất không lịch sự bỏ lại một câu: “Tiểu tiên đi đây.”
Tôi vừa về tới động hồ ly đã đụng ngay cậu Hồ Nhạn sắc mặt đen thui. Cậu tôi không vui nói: “Chẳng phải con hứa đi gọi Yêu Hoàng đến tìm dì Mộng Hoa cho cậu? Vừa về đến nhà đã trốn ru rú trong phòng mấy ngày liền, sau đó lại chạy đi đâu không biết! Có biết ông bà lo lắng thế nào không hả?” Thấy tôi giả vờ ngơ ngẩn nhìn trời đất, cậu cũng không hỏi thêm về chuyện Yêu Hoàng, lại tự thở dài: “Trước giờ đều nghe nói con gái lớn khó dạy. Ngay cả cháu gái chưa tròn vạn tuổi cũng không xem người cậu này ra gì nữa…”
Tôi có hơi chột dạ, liền nhỏ giọng hỏi: “Ông bà rất lo lắng cho con sao? Hiện tại hai người đang ở đâu rồi ạ?” Cậu đáp: “Lúc nãy sứ giả của Thiên Long tộc tới tìm, cho nên ông bà đã cùng đến Thiên Long Thần Điện rồi.” Cậu nói tiếp: “Thực ra ông bà cũng có ý định đến đó nói lý lẽ về chuyện của con, có điều lần này người đứng đầu các tiên tộc lớn nhỏ đều được mời tới. Cậu đoán là cõi trời có chuyện.”
Mấy canh giờ sau ông bà đã trở lại động hồ ly, khuôn mặt vô cùng phiền muộn. Cậu Hồ Nhạn cùng tôi hỏi rõ sự tình, mới biết quả thật cõi trời đang có chuyện lớn xảy ra. Nói về chuyện lớn này, lại có liên quan tới sự việc tôi gặp phải mấy canh giờ trước. Ác xà mà Duyệt Vi và tôi gặp phải thật ra không phải sinh vật duy nhất bị nhập ma. Khắp cõi trời đột ngột xuất hiện nhiều tình huống bất ngờ phát điên như vậy, khiến các tiên tộc đều lao đao.
Bà tôi kích động nói: “Từ mấy trăm năm trước ta và ông của con đã biết cõi trời hỗn loạn. Thế nhưng đã hỗn loạn tới mức này, e rằng sắp tới cũng không được bình yên nữa.”
Ngay sau đó, ông tôi ra lệnh thắt chặt canh gác trong địa phận Thanh Khâu, mấy lớp phòng vệ từ trong ra ngoài đều rà soát lại một lượt. Tôi xung phong cùng tham gia tuần tra, cũng không vấp phải sự phản đối nào.
Tối đó tôi và ông ngoại cùng leo lên vách núi sau nhà. Màn đêm yên bình phủ xuống Thanh Khâu, nhìn từ đây hồ nước rộng không khác gì chiếc đĩa lấp lánh phản chiếu một khoảng trời sao nhấp nháy. Ông tôi có bề ngoài là một mỹ nhân vừa tới tuổi trung niên, lúc này thoải mái chống tay lên đùi, cằm dựa vào nắm tay, chợt nói: “Diệc Vũ, xét tình huống hiện tại, mối nợ giữa Thanh Khâu và Thiên Long tộc phải gác lại rồi.” Tôi ngồi xếp bằng ngay trên tảng đá bên cạnh, cười đáp: “Thật ra hiện tại con không tổn hại gì, cũng không cảm thấy quá uất ức.” Ông tôi gật gù nói: “Cháu gái ông cũng đã đến lúc trưởng thành. Ngày mai ông còn phải đi Thiên Long Thần Điện tiếp tục bàn kế sách, con đi theo ông đi.” Tôi vừa mở miệng định đáp, từ hướng tây bắc chợt vang lên một tràng âm thanh chát chúa. Âm thanh này vừa giống tiếng sấm, vừa như không phải, một tiếng kéo theo một tiếng vang dài trong đêm, thoạt nghe hết sức kinh dị.
Ông tôi ngồi thẳng dậy nghe ngóng, một lúc sau chau mày nói: “Hổ tộc gặp chuyện rồi.” Tôi hỏi: “Chúng ta có nên qua đó xem thử?” Ông tôi gật đầu: “Để ông truyền âm báo bà con một tiếng. Nơi này có bà ấy và cậu con canh giữ, chúng ta đi thôi.” Lúc ông nhảy lên đầu mây, chợt nói: “Hổ Vương pháp lực khá cao thâm, dưới trướng ông ta cũng có nhiều tướng giỏi, thực lực so với Thanh Khâu chỉ có hơn chứ không kém.”
Chúng tôi chạy một mạch tới chỗ phát ra tiếng gầm rống chói tai. Nơi này nằm sâu trong dãy núi Hổ Đầu, vốn là nơi ở của Hổ Vương, lúc này chướng khí đen kịt. Chúng tôi vừa đến, liền có một giọng gào thảm thiết vang lên: “Vương tử… vương tử phát điên rồi… ngài ấy gặp ai cũng giết… các ngươi cẩn thận…” Chúng tôi tiến sâu vào trong điện, thấy Hổ Vương mặt mày dữ dằn đang vất vả vật lộn với con trai ruột của mình. Quan hệ giữa hổ tộc và hồ tộc dạo gần đây khá tốt, ông ta vừa nhìn thấy ông ngoại tôi đã gầm lên: “Hồ Vương mau vào giúp một tay!” Tôi từng trải qua nhiều chuyện đánh nhau, cũng vội xông vào. Vương tử Hổ tộc không hổ danh loài chúa sơn lâm vai hùm lưng gấu, vóc dáng vô cùng vạm vỡ, khi nổi điên lại có thể mấy lần hất tung cha mình. Lúc này đôi mắt anh ta phát ra ánh sáng đỏ, từ mũi và tai phả ra mấy luồng khói đen trông vô cùng kinh dị. Tôi và ông ngoại nhìn nhau, mỗi người một góc thi triển pháp thuật kiềm chế, vương tử Hổ tộc mới bị trói chặt tay chân, nằm bẹp dưới nền đá thở phì phì.
Hổ Vương lúc này mới lau mồ hôi trên trán, ông ta vừa định tiến tới chỗ con trai mình xem xét thì đã có một cái bóng màu vàng chạy tới. Hổ Hậu có thân hình khá nhỏ bé so với chồng mình, bà ta vừa kích động lao về phía con trai vừa thét lên: “Con trai… con không sao chứ?...” Hổ Vương vội tới mức gầm lên một tiếng, định giơ tay ngăn lại, thế nhưng tốc độ của Hổ Hậu quá nhanh. Bà ta thoáng cái đã lao tới giữa phòng, luồng khói đen tản mác quanh người con trai bà ta cũng theo đó mà chuyển động lan ra xung quanh.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Đại khái, lúc ma chướng vừa động, tôi liền phóng tới mấy mấy bùa chú ngăn trở. Chướng khí trên người Hổ vương tử bị tôi khống chế, tôi cũng sẵn tay nhét nó vào hòn ngọc bích tinh khiết mang theo bên người.
Hổ Vương sửng sốt hỏi: “Vị tiên tử này là ai, bản lãnh lại lớn như vậy?” Ông tôi nói: “Đứa trẻ này là cháu ngoại gái duy nhất của tôi. Trước đây nó từng gia nhập chiến tranh tiên – ma, có một chút kinh nghiệm.” Hổ Vương liếc nhìn hai mẹ con đầu tóc rũ rượi trên đất, lo lắng nói: “Tiên tử còn trẻ mà có sức mạnh như thế, e là cõi tiên cũng không có mấy người. Không biết hiện tại con trai ta có còn đáng ngại…”
Tôi nói: “Hiện tại ma chướng đã bị đẩy ra hết, Vương tử chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì sẽ không sao.” Căn phòng chúng tôi đang đứng la liệt mảnh vỡ cùng máu me, Hổ Vương lấy cớ đêm khuya bất tiện, nói vài lời khách sáo rồi đuổi ông cháu chúng tôi về.
Tôi theo ông ngoại bước ra ngoài. Loài hổ thích sống nơi rừng rậm, dãy Hổ Đầu cũng là một nơi núi non hiểm trở. Ông ngoại thấy tôi thất thần ngó mấy ngọn núi nổi lên hình thù kỳ dị trong đêm, liền lên tiếng gọi: “Diệc Vũ, mau về thôi.”
Trên đường cưỡi gió quay về, ông ngoại chợt nói: “Cõi trời hơn ba vạn năm trước có lúc còn tệ hơn thế này mấy lần. Khi đó Ma Thần quấy nhiễu, có rất nhiều kẻ bị sát hại trong đêm. Trước thời gian đó thần tộc còn rất đông, chiến tranh kết thúc thì chẳng còn lại bao nhiêu.” Ông thở dài: “Ông của con lúc đó lại còn nhỏ tuổi, nếu so với các vị mạnh nhất của thần tộc, cũng chỉ đáng xách dép cho họ mà thôi.”
Đêm đó, tôi nằm mơ thấy chiến trường toàn màu máu và tiếng la hét. Lúc tôi giật mình mở mắt, bà ngoại đang ở bên giường lay lay tôi dậy. Bà ngoại trẻ hơn ông tôi gần một vạn tuổi, còn nhiều đường nét xinh đẹp thuở thiếu nữ. Bà chau mày nói: “Nghe ông con nói hôm nay con theo ông đi Thiên Long Thần Điện? Nếu con không muốn đi thì cứ ở lại Thanh Khâu, cơ thể con mới hồi phục, cũng không nên gánh vác nhiều.” Tôi vừa uể oải vươn vai vừa nói: “Bà ngoại đừng lo lắng. Cháu gái của bà mạng dai như con đỉa, không chết được.” Thấy bà còn lo lắng, tôi cười: “Huống hồ cháu gái hiểu tâm tư của ông ngoại. Thiếu phụ xinh đẹp như hoa như ngọc trước mặt con, nếu cứ phải đi qua đi lại giữa Thanh Khâu và Thiên Long Thần Điện thì còn thể thống gì nữa? Mỹ nhân nên ở trong nhà, ấy mới là quy tắc giữ vợ hiệu quả nhất…” Bà tôi xắn tay áo: “Con bé to gan này, hôm nay dám chọc ghẹo cả bà…”
Cậu tôi nhìn thấy đầu tôi u một cục lớn, rất thông cảm mà rằng: “Chọc giận phụ nữ, kết quả này là tất yếu.” Tôi cũng không chấp, cho rằng vì tôi và cậu phát triển tình đồng chí đã lâu, việc cậu thỉnh thoảng quên giới tính của cháu mình cũng không phải chuyện to tát.
Cậu tôi lại nói: “Hôm qua bà và cậu đã bàn kỹ về ngoại hình mới của con. Con bỗng chốc xinh đẹp thế này, rất dễ gây ra thị phi. Xung quanh toàn tiên gia pháp lực cao cường, việc dịch dung lại khuôn mặt cũ lại dễ gây phản tác dụng. Vì vậy con nên tạm thời đóng vai một người khác, ờm, ví dụ như một người bà con xa của chúng ta. Lúc ở trước mặt bọn người Thiên Long tộc cũng không nên thi triển pháp thuật, tránh để họ sinh nghi.”
Ông tôi lúc này vừa mới đến, liền nói chen vào: “Dù vậy, trong tình huống cấp bách vẫn phải thi triển pháp thuật tự vệ, lúc ấy chuyện thị phi lại càng phức tạp hơn. Thanh Khâu tuy nhỏ bé nhưng cũng không quá tệ hại, Diệc Vũ cũng không cần phải giấu thân phận. Cháu gái đã có ông che chở, chúng ta không cần giải thích cho người ngoài về chuyện trong Thanh Khâu.”
Cậu Hồ Nhạn hơi đau lòng vì lòng tốt bị đè bẹp, thế nhưng lời của ông ngoại không phải không có lý, cậu cũng không nói gì thêm.
Tiếp đó, tôi theo ông ngoại rời khỏi Thanh Khâu.
Thiên Long Thần Điện nằm ở trung tâm cõi trời, nên thường được chọn làm địa điểm tụ họp của chúng tiên. So với nơi này, Thanh Khâu giản dị hơn rất nhiều. Nơi đây được tạo thành từ vô số hòn đảo trời tuyệt đẹp vốn là thắng cảnh của cõi tiên, lại được tô điểm vô cùng xa hoa khiến không ít tiên tộc nhỏ lóa mắt. Chúng tôi vừa đến một lát thì Hổ Vương cũng đạp mây mà tới, sắc mặt tốt hơn tối qua nhưng vẫn vô cùng tồi tệ. Ông ta vừa nhìn thấy chúng tôi đã vội vã chắp tay chào, đoạn quay sang tôi nói: “Hôm qua vội vã, quên mất hỏi quý danh tiên tử. Thật là thất lễ.” Ông ngoại nhướn mày nhìn tôi, có muốn nói tên thật hay không, là tự cháu quyết định nhá.
Tôi bình tĩnh đáp: “Tiểu tiên tên là Vô Diện.”
Đúng lúc này một vị tiên áo trắng cung kính bước lại: “Các vị tiên vương, tiên quân, xin mời vào phòng họp…”
Tôi cất bước theo ông ngoại, khóe mắt chợt bắt gặp một bóng người quen thuộc ở cách đó không xa. Người đó đang nhìn tôi bằng ánh mắt khá nóng bỏng, lúc tôi nhìn lại thì vội vã chuyển thành nụ cười mỉm hiền lành. Anh ta có khuôn mặt đẹp như tranh, áo trắng giản dị thường ngày được thay bằng lễ phục viền vàng bắt mắt, khiến vẻ dịu dàng của anh ta được thay bằng vài phần anh khí.
Gặp gỡ trong tình huống này, tôi chợt muốn bước đến hỏi rằng vết thương của anh ta đã lành hẳn chưa. Thế nhưng một mặt, lòng tôi vẫn tràn ngập cảm giác bài xích đối với người này.
Ông ngoại tôi bước chân thong thả, tràn ngập khí thế quý tộc, thế nhưng giọng nói khi truyền âm đến trong đầu tôi lại vô cùng thiếu kiên nhẫn: “Cháu gái, nhớ tránh xa thằng nhóc đó ra.” Giọng nói có phần the thé của ông làm tôi nhớ tới mấy vở tuồng từng xem ở cõi trần. Vở tuồng tôi ấn tượng nhất lại nói về một người phụ nữ hết lòng hi sinh vì người mình yêu, thậm chí hiến dâng cả mạng sống vì anh ta. Điều buồn cười là đến cuối đời, anh chàng kia vẫn không mải mai động lòng với nàng. Khi nàng xuống cõi u minh, Diêm Vương hỏi nàng có hối hận không, nàng liền đáp ngay: “Vì tình yêu, không hối hận”. Lúc này nghĩ lại, tôi nhận thấy bản thân cũng có vài phần u mê, thế nhưng khi đem so sánh với người phụ nữ trong vở tuồng này, tôi vẫn còn kém xa nhiều lắm.
Mọi chuyện tới bước này, tôi có muốn tiếp tục u mê cũng không được nữa. Thứ gọi là di truyền học chứng minh rằng, một người thông minh như cha tôi không thể đẻ ra một đứa con ngu ngốc. Trừ phi tôi muốn chứng minh với thiên hạ rằng mình là kẻ thiểu năng, tôi phải hết sức thận trọng học hỏi từ những sai lầm trong quá khứ của mình. (Lời tác giả: Ai bảo thế giới thần tiên không thể ứng dụng khoa học, thần tiên không mù chữ nhé ^^).
Tôi cười cười đi lướt qua Duyệt Vi, đúng lúc anh ta cũng vừa tăng tốc độ. Các vị tiên đều đi cách anh ta một khoảng rộng thể hiện sự kính nể, tôn trọng. Anh ta đi ngang với tôi, thân thiết nói: “Hóa ra tiên tử tên là Vô Diện sao? Ta là thái tử của Thiên Long tộc, cô cũng có thể gọi ta là Duyệt Vi.” Thấy tôi gật đầu (thật ra là vì lịch sự), Duyệt Vi hỏi tiếp: “Cô có quan hệ gì với Hồ Vương?” Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi mới dọn đến nhà ông ấy gần đây thôi…”
Sắc mặt Duyệt Vi hơi cứng lại, rồi bắt đầu biến đổi đặc sắc. Anh ta lạnh nhạt gật đầu với tôi, rồi nhanh chóng lấy lại nét uy nghiêm của thái tử Thiên Long tộc, bước dài về phía trước...