Chuyện Lạc Gia Hân đi làm muộn đến hai tiếng đồng hồ đã đến tai Tiêu Sinh, hắn không bênh vực nổi thái độ coi thường công việc, coi thường cấp trên và sự thiếu chuyên nghiệp của cô ả. Giám đốc phòng Marketing là một người vô cùng khó tính, anh ta đã đem mọi bức xúc báo cáo với Tiêu Sinh. Thế nhưng, khi bị Tiêu Sinh mời lên phòng làm việc, Lạc Gia Hân vẫn giữ thái độ thách thức và ngang tàng.
Nghe Tiêu Sinh giáo huấn mấy câu, Lạc Gia Hân cũng bỏ ngoài tai. Thứ cô ta quan tâm bây giờ là thái độ và tâm trạng của Cao Hy Hy. Lạc Gia Hân khoanh tay đứng nhìn Cao Hy Hy, vốn biết trước cô và Phương Dật có mối quan hệ không tầm thường, nên ả ta càng rắp tâm phá hoại.
"Lạc Gia Hân, em có nghe tôi nói gì không đấy?"
Thấy Lạc Gia Hân lơ đễnh, Tiêu Sinh tức giận đập mạnh tay lên bàn rồi quát:
"Đây là Công ty chứ không phải cái chợ để cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Trong khi những người như Cao Hy Hy phải thức đêm thức hôm, tăng ca không ngừng nghỉ để cống hiến cho Công ty, thì cô ở đâu, làm gì? Chúng tôi trả lương cho cô không phải để cô coi thường chúng tôi!"
Tiêu Sinh tức giận phun một tràng, khiến Cao Hy Hy lẫn Lạc Gia Hân đều hoảng hốt, giật mình. Cao Hy Hy không ngờ Tiêu Sinh lại ở trước mặt Lạc Gia Hân khen ngợi cô, còn đem cô ra làm tấm gương sáng. Còn Lạc Gia Hân, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đó, không ngờ Tiêu Sinh lại mắng chửi cô ta ngta trước mặt Cao Hy Hy, hơn nữa còn đem cô ta ra so sánh với Cao Hy Hy. Lạc Gia Hân vô cùng căm hận, sự căm hận kia như tăng lên gấp bội khi nhìn thấy sự bình thản của Cao Hy Hy. Lạc Gia Hân nghiến răng nói với Tiêu Sinh:
“Anh quả nhiên là thay đổi rồi!”
Nói rồi, Lạc Gia Hân bước vài bước đến gần Cao Hy Hy, cúi sát mặt cô, rồi gằn từng chữ:
“Hết quyến rũ Tiêu Sinh rồi lại hẹn hò với Phương Dật, cô giỏi lắm! Chừng nào cô mới chịu thôi cái trò chạy qua chạy lại giữa hai ba người đàn ông? Tôi nói cho cô biết, sáng nay tôi đi muộn, đơn giản vì tôi dành thời gian ở bên Phương tổng của cô!”
Cao Hy Hy mở to mắt nhìn Lạc Gia Hân, cảm thấy người phụ nữ này vốn đã không cần liêm sỉ nữa. Cô đứng phắt dậy, nói với Tiêu Sinh:
“Tiêu tổng, Lạc Gia Hân xúc phạm tôi, đề nghị kỷ luật và trừ lương!”
Tiêu Sinh nhíu mày nhìn Lạc Gia Hân và Cao Hy Hy, trong lòng cũng phần nào đoán được lạc Gia Hân lại muốn chọc tức Cao Hy Hy. Tất nhiên, Cao Hy Hy cũng không phải kiểu người dễ bị bắt nạt.
“Lạc Gia Hân, hôm nay em hơi quá đáng rồi đó! Em đã bị kỷ luật hai lần rồi, nếu thay một lần này nữa thì phải áp dụng hình phạt cao hơn. Em về suy nghĩ lại những chuyện em đã làm đi!”
Lạc Gia Hân trừng mắt nhìn Tiêu Sinh và Cao Hy Hy. Cô ta nhếch miệng cười, ánh mắt vẫn không cam tâm.
“Anh cứ bênh vực và bảo vệ cô ta đi, còn cô ta thì suốt ngày ve vãn quyến rũ đối thủ của anh! Để rồi xem, đừng nói em không cảnh báo anh trước!”
Lạc Gia Hân liếc mắt nhìn Cao Hy Hy sau đó rời khỏi phòng tổng giám đốc. Cao Hy Hy tiếp tục làm việc, thế nhưng đầu óc vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện ban nãy. Lạc Gia Hân đã ở bên cạnh Phương Dật cả sáng nay. Cho dù lạc Gia Hân là kiểu người không biết liêm sỉ thì ít nhất Phương Dật cũng phải tìm cách từ chối cô ta chứ! Cao Hy Hy tức giận, không thể nói là không ghen tuông. Cô liền bấm điện thoại nhắn tin cho Phương Dật.
“Sáng nay em thấy anh đi cùng Lạc Gia Hân. Bây giờ Lạc Gia Hân mới trở về công ty, vậy sáng nay hai người đã đi đâu?”
Phương Dật có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tin nhắn của Cao Hy Hy, anh ta không ngờ Cao Hy Hy cũng là tuýp người thích ghen tuông. Thế nhưng điều này khiến Phương Dật cảm thấy Cao Hy Hy thật thú vị. Anh ta nhếch miệng cười rồi nhắn lại:
“Cô ta bị thương nên anh đưa đến bệnh viện kiểm tra. Khoảng tầm tám giờ anh đã đưa cô ta quay về công ty rồi, còn từ tám giờ đến mười giờ cô ta đi đâu thì anh làm sao biết được!”
Câu trả lời của Phương Dật khiến Cao Hy Hy an tâm một chút, thế nhưng cô cũng không dễ tin người.
“Anh nói thật không? Cô ta đang ở trong công ty chọc tức em đây này!”
Phương Dật thở hắt ra một hơi, sau đó gọi điện cho Cao Hy Hy. Nhìn thấy người gọi đến là Phương Dật, Cao Hy Hy giật mình, liếc mắt nhìn Tiêu Sinh đang nghiêm túc làm việc. Cô lưỡng lự một lúc rồi bắt máy.
"Sao vậy? Em ghen à?"
Cao Hy Hy không ngờ câu đầu tiên mà Phương Dật hỏi mình là như vậy. Cô thở ra một hơi rồi đáp:
"Không, em chỉ muốn tìm hiểu sự thật."
Ở đầu dây bên kia, Phương Dật bỗng cười một cách xấu xa:
"Thế em đã cảm nhận được sự khó chịu của anh khi em suốt ngày tăng ca bên cạnh Tiêu Sinh chưa?"
Cao Hy Hy có chút sửng sốt, cô chớp mắt mấy cái rồi nói:
"Anh đừng nói với em mục đích của chuyện sáng hôm nay là để trả đũa em nhé!"
Phương Dật lại bật cười rồi đáp:
"Có thể như vậy, cũng có thể không phải như vậy. Dù sao thì giữa anh và Lạc Gia Hân cũng không có gì cả, tin hay không thì tùy em!"
Nói rồi, Phương Dật cúp điện thoại. Cao Hy Hy chợt cảm thấy hoang mang vô cùng.
Tại sao anh ta không sốt sắng giải thích với cô?
Tại sao anh ta lại bình thản như vậy?
Tại sao anh ta lại nghĩ rằng chuyện này có thể so sánh với chuyện cô buộc phải tăng ca vì công việc?
Cao Hy Hy thật sự không thể hiểu được!