Cao Hy Hy vừa ngồi vào bàn làm việc không lâu, Kỷ Hàm lại từ dưới phòng Kế hoạch lên gặp Tiêu Sinh để báo cáo công việc.
Tiêu Sinh liếc nhìn Kỷ Hàm, dáng vẻ rụt rè, thậm thà thậm thụt như vừa đi bắt trộm gà, thực sự khiến người ta không yêu thích nổi. Song, sáng nay hắn có việc quan trọng hơn phải làm, nên không muốn mất thời gian với cậu.
"Cậu để báo cáo ở đây, rồi về làm việc đi, chiều tôi sẽ phản hồi."
Kỷ Hàm như nhận được lệnh ân xá, lập tức mặt mày rạng rỡ, cúi đầu chào Tiêu Sinh rồi thở phào nhẹ nhõm. Trước khi ra ngoài, cậu ta còn liếc mắt nhìn Cao Hy Hy.
Cao Hy Hy đáp lại ánh nhìn của Kỷ Hàm bằng một nụ cười dịu dàng, khiến Tiêu Sinh lại một lần nữa, cảm thấy mất mát. Sao cô đối với hắn không cau có thì là cà khịa, mà đối với Kỷ Hàm lại ôn nhu, trìu mến đến vậy? Thật bất công!
Kỷ Hàm vừa đi không bao lâu, Cao Hy Hy cũng bước ra khỏi phòng làm việc. Tiêu Sinh nheo mắt nhìn theo cô, như đánh mất lí trí, hắn vọt ra khỏi bàn, rón rén đi về phía cửa phòng làm việc rồi ló đầu nhìn ra hành lang.
"Chị Hy Hy, lát nữa chị phải gặp đối tác quan trọng rồi, cái này… cho chị."
Cao Hy Hy nhìn Kỷ Hàm vừa gãi đầu gãi tai vừa chìa ra một cái hộp nhỏ xíu, cô bật cười, xoa xoa đầu cậu rồi mở chiếc hộp.
"Chà, màu son đẹp đấy!" Cao Hy Hy giơ cây son lên, ngắm nghía một hồi lâu.
"Da chị trắng, rất hợp với màu này." Kỷ Hàm cười bẽn lẽn, rụt rè đáp.
Cao Hy Hy mỉm cười, lại cốc đầu Kỷ Hàm một cái.
"Tiền đâu mà mua cho tôi mấy thứ đắt đỏ này?"
"Không đáng bao nhiêu đâu! Xem như tôi cảm ơn chị vì thời gian qua đã nâng đỡ tôi, chỉ bảo tôi."
Kỷ Hàm đã nói đến nước này, Cao Hy Hy không thể không nhận món quà kia. Huống hồ, nó được gói rất tỉ mỉ, chứng tỏ người tặng rất lưu tâm, đây lại là màu son mà cô rất thích.
Cao Hy Hy nhận quà, vui vẻ cảm ơn rồi chào tạm biệt Kỷ Hàm, sau đó quay về phòng làm việc, vừa đi vừa tủm tỉm cười. Kẻ đang đứng nấp ở cửa thì mặt mày buồn so xen lẫn tức giận, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó hiểu.
Cao Hy Hy vào phòng làm việc, đập vào mắt là bộ mặt khó ở của Tiêu Sinh. Cô đảo mắt một vòng, ngán ngẩm mà nghĩ: “Tên Tiêu Sinh này quả nhiên đã ba mươi tuổi mà âm dương không hòa hợp, nên lúc nào cũng cau có, khó chịu. Sống được với hắn tận ba năm, mình quả nhiên là thiên tài!”
Đúng chín giờ mười lăm, Tiêu Sinh rời khỏi phòng Tổng Giám đốc, mang theo Cao Hy Hy đến gặp đối tác. Bọn họ hẹn nhau ở một quán cà phê sang trọng và kín đáo, Cao Hy Hy cũng choáng ngợp trong lần đầu đến đây.
“Sau này, nếu cô thích, tôi sẽ thường xuyên đưa cô đến đây!” Nhận ra ánh mắt hiếu kỳ của Cao Hy Hy, Tiêu Sinh buột miệng nói.
“Thôi khỏi, cảm ơn, tôi thích bar pub hơn.” Cao Hy Hy bĩu môi, lạnh nhạt đáp.
Khóe miệng Tiêu Sinh chợt co giật, hắn câm nín không nói thêm được lời nào. Cao Hy Hy thẳng thừng như vậy, đúng là không sợ người khác đánh giá. Dù sao thì Tiêu Sinh hắn cũng đã từng nhìn thấy cô vui vẻ chơi đùa ở quán bar, chỉ là hình ảnh đêm đó thật khác xa với tưởng tượng của hắn bấy lâu nay về Cao Hy Hy.
Hai người bọn họ bước vào bên trong quán cà phê, vào phòng dành cho khách hàng VIP. Ngồi ở giữa phòng là một người đàn ông trạc tuổi Tiêu Sinh, ngũ quan sắc bén, cả người toát ra khí chất thương nhân giàu có nhưng đầy nội hàm. Cao Hy Hy tròn mắt nhìn người đàn ông điển trai đến chói mắt trước mặt mình, không tự chủ được mà ngắm nhìn đến ngẩn ngơ.
“Xin chào Tiêu tổng, tôi là Phương Dật, Tổng giám đốc của Công ty gỗ Phương Thị.”
Tiêu Sinh mỉm cười lịch sự, ngồi xuống đối diện Phương Dật, hướng về phía Cao Hy Hy rồi nói:
“Chào Phương tổng, nghe danh đã lâu. Tôi là Tiêu Sinh, Tổng giám đốc Công ty Xây dựng và sản xuất nội thất Tiêu Gia, còn đây là Cao Hy Hy, phó phòng Kế hoạch của Công ty chúng tôi.”
Lúc này, Phương Dật mới ngước mắt nhìn người phụ nữ theo sau Tiêu Sinh, phút chốc lại ngẩn người.
Ánh nhìn kỳ quặc của Phương Dật khiến Cao Hy Hy có chút mất tự nhiên. Ánh mắt của anh ta vừa nghi hoặc, vừa sửng sốt, lại có vài phần trìu mến và ấm áp. Thế nhưng, đối với Cao Hy Hy, ánh mắt ôn nhu kia lại khiến tim cô hẫng đi một nhịp.
Tiêu Sinh nhận ra sự khác biệt trong biểu cảm của Cao Hy Hy và Phương Dật. Hắn cảm thấy bọn họ dường như có quen biết nhau, lại cảm thấy bọn họ lúc này mới chính thức thu hút lẫn nhau. Đột nhiên, trong lòng Tiêu Sinh có một dự cảm chẳng lành, vì từ lúc bọn họ bước vào đây, Phương Dật chưa từng rời mắt khỏi Cao Hy Hy.
“Cô Cao, cô muốn dùng gì? Frappuccino ít ngọt, ít đá nhé!” Phương Dật nhìn Cao Hy Hy bằng ánh mắt trìu mến rồi hỏi.
Cao Hy Hy tròn mắt nhìn Phương Dật, rồi mỉm cười hỏi:
“Phương tổng giỏi thật, anh có đọc tâm thuật sao?”
Phương Dật không trả lời, mặt mày rạng rỡ gọi phục vụ. Cao Hy Hy bẽn lẽn cúi đầu, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch không thôi.
Ngồi bên cạnh cô, Tiêu Sinh không bỏ sót bất cứ biểu cảm và hành động nào của Cao Hy Hy và Phương Dật. Hắn chợt thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cũng vô cùng chua xót.