Suốt cả ngày hôm đó, Cao Hy Hy không sao tâm được về Kỷ Hàm. Rõ ràng, Tiêu Sinh muốn bắt nạt cậu nhân viên mới đến. Cao Hy Hy vô cùng tức giận, trong mắt cô, bản chất của Tiêu Sinh là vậy, luôn thích chà đạp kẻ yếu đuối.
Buổi trưa, Cao Hy Hy xuống căn - tin. Nhìn vào góc quen thuộc mà Kỷ Hàm thường hay ngồi, cô phát hiện ra hôm nay cậu ta không đến ăn cơm trưa. Cao Hy Hy thở dài một hơi, đoán chừng Kỷ Hàm phải làm việc suốt cả buổi mà không được nghỉ ngơi.
Ở trên phòng Tổng Giám đốc, Tiêu Sinh đã gọi hai phần thức ăn đặt biệt từ nhà hàng quen thuộc. Hắn bấm điện thoại, gọi cho Cao Hy Hy.
"Hy Hy, đã ăn trưa chưa? Tôi có gọi thức ăn, cô lên phòng…"
"Tôi no rồi!" Cao Hy Hy hậm hực đáp.
"Vậy sao? Cô chưa ăn gì mà!" Tiêu Sinh kiên nhẫn hỏi.
"Nhìn mặt anh, tôi no luôn rồi!"
Cao Hy Hy điên tiết quăng về phía Tiêu Sinh một câu, sau đó lạnh lùng tắt máy. Tiêu Sinh chưng hửng, khó hiểu nhìn vào màn hình điện thoại tối đen. Hắn có làm gì đâu chứ?
Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng Tổng Giám đốc, Lạc Gia Hân lại thò đầu vào, nhoẻn miệng cười với Tiêu Sinh:
"Tiêu Sinh, ban nãy em thấy La Sơn mang nhiều thức ăn lên đây lắm. Em chưa ăn trưa, đến xin anh một miếng được không?"
Tiêu Sinh thở dài một hơi, dù không hề nguyện ý, nhưng phụ nữ người ta đã nói đến như vậy, hắn đành đồng ý để Lạc Gia Hân ăn cùng một bữa.
Cao Hy Hy vốn đang mua thức ăn cho Kỷ Hàm, tiện thể ăn đỡ một gói mỳ gói. Kỷ Hàm đón lấy túi thức ăn từ tay Cao Hy Hy, mếu máo nhìn cô rồi chán nản nói:
"Chị Hy Hy, có khi sau hôm nay, chị không nhìn thấy tôi ở Công ty nữa!"
"Nói bậy bạ gì vậy?" Cao Hy Hy dịu giọng an ủi Kỷ Hàm. "Đừng lo lắng, tối nay tôi ở lại cùng cậu làm cho xong việc này. Cùng lắm thì thức đến sáng thôi!"
Nghe Cao Hy Hy hứa hẹn như vậy, Kỷ Hàm vững dạ hơn một chút. Cậu ta ngấu nghiến chỗ thức ăn mà Cao Hy Hy mua đến, sau đó tiếp tục làm việc.
Cao Hy Hy rời khỏi phòng Kế hoạch, lập tức quay lại phòng Tổng Giám đốc. Cô tự nhủ phải hoàn thành công việc của chính mình thì mới có thể giúp cho Kỷ Hàm.
Nghĩ vậy, Cao Hy Hy đi càng nhanh về phía phòng làm việc của Tiêu Sinh. Vừa đầy cửa bước vào, cô liền nhìn thấy cảnh tượng bên dưới bàn làm việc của Tiêu Sinh, một cô gái đang cúi người làm chuyện gì đó vô cùng mờ ám.
"Á! Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, hai người… hai người cứ tự nhiên."
Cao Hy Hy hoảng hốt che mắt mình, rồi vội vã co chân bỏ chạy. Tiêu Sinh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cô, Lạc Gia Hân cũng từ dưới gầm bàn lồm cồm bò dậy. Khoảng chừng mười giây sau đó, Tiêu Sinh mới nhận ra Cao Hy Hy đang hiểu lầm chuyện gì. Hắn lập tức rời khỏi bàn, đuổi theo cô.
“Tiêu Sinh, Tiêu Sinh, anh… anh còn chưa ăn xong mà!”
Lạc Gia Hân vừa cúi xuống gầm bàn nhặt cái thìa mà cô ta vô tình đánh rơi, không ngờ Cao Hy Hy lại tưởng tượng ra chuyện kia. Đáng lẽ Lạc Gia Hân cũng có chút đắc ý, mặc kệ Cao Hy Hy hiểu lầm. Thế nhưng, nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của Tiêu Sinh, Lạc Gia Hân phút chốc lại cảm thấy vô cùng bất mãn.
Hắn sợ Cao Hy Hy hiểu lầm, chứng tỏ trong lòng hắn đã có vị trí riêng dành cho cô.
Tiêu Sinh chạy theo Cao Hy Hy ra đến hành lang, hắn liền đưa tay nắm lấy cánh tay cô, gấp gáp giải thích:
“Hy Hy, cô đừng hiểu lầm, tôi và Gia Hân chỉ đơn thuần là ăn một bữa ăn. Vì cô ấy đánh rới thìa xuống đất, cho nên…”
“Thôi được rồi Tiêu tổng. Những chuyện như thế này chúng ta không nên nói ở nơi đông người. Hơn nữa, chuyện tôi có hiểu lầm hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh và Lạc Gia Hân. Hai người cứ tự nhiên!”
Cao Hy Hy vội xua tay rồi nặn ra một nụ cười gượng gạo, sau đó liền tìm cách chuồn lẹ.
“Hy Hy, nhưng thực sự cô đang hiểu lầm!” Tiêu Sinh vô cùng kiên nhẫn giải thích.
“Tiêu tổng, chuyện này không liên quan đến tôi nên tôi không muốn nghe anh giải thích.”
Cao Hy Hy bắt đầu cảm thấy phiền phức. Sắp vào giờ làm việc, cô muốn tranh thủ làm cho xong nhiệm vụ của mình để buổi tối còn giúp Kỷ Hàm. Thế nhưng, bây giờ Tiêu Sinh và Lạc Gia Hân lại làm loại chuyện kia ở trong phòng, cô biết ngồi ở đâu cơ chứ?
Nhìn bộ dạng gấp gấp của Cao Hy Hy, Tiêu Sinh cũng đoán chừng cô muốn quay trở về làm việc.
“Cô đợi một chút.!
Nói rồi, Tiêu Sinh vội vã chạy vào phòng mình, hất hàm nói với Lạc Gia Hân:
“Sắp đến giờ làm việc rồi, em quay về phòng đi!”
Dứt lời, hắn lại đến bên bàn, nhanh tay bấm số điện thoại của La Sơn.
“Vào thu dọn phòng làm việc cho tôi, không được để lại mùi thức ăn!”
La Sơn đang nghỉ trưa, vừa bắt điện thoại đã loáng thoáng nghe thấy tiếng Tiêu tổng ở bên kia đầu dây. Anh ta liền bật người ngồi dậy, không dám chậm trễ mà chạy thẳng lên phòng Tổng Giám đốc.
Lạc Gia Hân hụt hẫng nhìn Tiêu Sinh, thở dài một hơi rồi rời khòi phòng làm việc của hắn. Lúc ra ngoài hành lang, cô ta chợt trông thấy Cao Hy Hy đi đi qua đi lại như đang chờ đợi. Trong lòng nảy ra ý xấu, Lạc Gia Hân nhếch miệng cười, sau đó tiến lại gần nói với Cao Hy Hy.
“Hy Hy, giúp tôi xem xem son môi có bị nhạt đi không?”
Cao Hy Hy xoay mặt về phía Lạc Gia Hân, chăm chú nhìn đôi môi gợi cảm của cô ta, bình thản đáp:
“Filter tốt đấy, môi căng mọng, đẹp tuyệt vời!”
Sau đó, Cao Hy Hy liền lướt qua người Lạc Gia Hân, tiến vào phòng làm việc. Lạc Gia Hân hơi cay cú, nhưng cô ta vẫn cố nói với theo:
“Chuyện hôm nay cô đừng nói với ai hết nhé, dù sao tôi và Tiêu Sinh cũng không phải qua lại chỉ một lần, để người khác biết lại không hay.”
Cao Hy Hy nhếch miệng cười rồi đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Tiêu Sinh. Lạc Gia Hân này thực quá sức nực cười, miệng nói cô giữ bí mật, nhưng lại oang oang cho cả tầng đều nghe, muốn thể hiện cái gì chứ?