“Cô đã nhìn thấy quá khứ của tôi rồi.” Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, tôi tiếp tục giả ngu: “Chiếc gương đó chỉ có thể nhìn thấy quá khứ của bản thân. Tại sao cậu lại cho rằng tôi sẽ nhìn thấy quá khứ của cậu kia chứ?”
Cậu ta chém đinh chặt sắt nói: “Vừa rồi trong nháy mắt, tôi có cảm giác trái tim của chúng ta tâm linh tương thông.”
Tôi có chút sởn gai ốc, vội chuyển hướng đề tài: “Cậu Thẩm, phương pháp bắt chuyện của cậu quá xưa rồi. Ngay cả một cô bé ba bốn tuổi cũng không thể bị cậu lừa được.”
Thẩm Tinh Diệp liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì thêm.
Chúng tôi vốn còn tưởng rằng sẽ xảy ra một trận chém giết khốc liệt, không ngờ tiếp theo vậy mà rõ ràng là một đường thẳng, tuy rằng cũng gặp phải một ít nơi có cảnh tượng kinh khủng, nhưng cũng không có gặp được ác quỷ.
Sau khi đi bộ được nửa giờ, lối ra của mê cung đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, mấy du khách kia mừng đến phát khóc.
“Thật tốt quá, chúng ta cuối cùng cũng đi ra được.” Người phụ nữ trung niên nọ khóc nói: “Tôi còn tưởng rằng mình sẽ chết ở bên trong đó nữa cơ.”
Một nhân viên văn phòng khoảng hơn ba mươi tuổi đột nhiên chuyển động, anh ta đẩy người phụ nữ trung niên về phía chúng tôi, sau đó nhanh chóng chạy về phía lối ra.
Người phụ nữ trung niên nóng nảy nói: “Chỉ có người đầu tiên đi ra ngoài mới có thể lấy được vé lên sân khấu. Anh ta thật sự rất đê tiện.”
Bà ta nói xong lập tức muốn đuổi theo, tôi kéo bà ta lại và nói: “Chờ đã!”
“Cô tránh ra!” Bà ta đẩy tôi ra, tiếp tục lao qua.
Cách bà ta đứng lên nhìn như có vẻ yếu ớt, không ngờ tốc độ bùng nổ lại cực kỳ nhanh, chỉ mấy bước đã đuổi kịp nhân viên văn phòng kia, dùng sức húc mạnh lên người anh ta, đẩy anh ta ngã xuống, sau đó giẫm lên lưng anh ta một cước, chạy ra ngoài lối ra mê cung.
“Đi ra rồi, tôi rốt cuộc đã đi ra rồi!” Người phụ nữ trung niên điên cuồng cười to, phát hiện chú hề bằng nhựa plastic đang đứng bên ngoài lối ra, bà ta chạy đến trước mặt chú hề la lên: “Tôi đi ra rồi, đưa vé lên sân khấu cho tôi, tôi phải về nhà, bây giờ tôi sẽ về nhà.”
Chú hề không có phản ứng.
Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút, từ trong miệng chú hề móc ra một tờ giấy, trên đó viết: “Chúc mừng bà, đã lấy được vé lên sân khấu đầu tiên, mời chuẩn bị về nhà.”
Trên mặt người phụ nữ trung niên lộ rõ vẻ mừng rỡ, bà ta hết sức chăm chú nhìn tờ giấy trên tay, nhưng chúng tôi lại nhìn thấy chú hề điêu khắc kia bất ngờ cầm quả bóng sặc sỡ đủ màu trên tay đập mạnh vào đầu bà ta.
Tôi quay đầu lại, không nỡ nhìn.
Người phụ nữ trung niên ngã xuống đất, tên hề vẫn không ngừng đập, mãi cho đến khi đầu của bà ta bị đập thành một đống bùn nhão.
Sau đó, tên hề phun một tờ giấy lên người của người phụ nữ trung niên kia, biến mất trong không khí.
Thẩm Tinh Diệp sải bước đi qua, nhặt tờ giấy lên, tờ giấy dùng máu để viết: Chào mừng đã về nhà.
Tôi hít một hơi lạnh, quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, mọi thứ không hề đơn giản như vậy. Ban đầu nói chỉ cần bước ra khỏi mê cung thì có thể nhận được vé lên sân khấu, nhưng liệu tấm vé lên sân khấu kia có phải là điểm mấu chốt để rời khỏi khu vui chơi giải trí này hay không, cơ bản không thể biết được.
Thực chất đây là một cái bẫy chơi chữ, vé lên sân khấu, cũng có thể nói là vé bị đá ra khỏi sân, ai lấy được thì sẽ bị đá ra khỏi ván cờ.
Người phụ nữ trung niên kia, cứ như vậy bị đá ra khỏi ván cờ.
Nhân viên văn phòng kia bị dọa đến mức suy sụp, ngược lại tên mập Trương Viễn Trì nọ, sắc mặt tuy hơi tái nhợt nhưng lá gan cũng không nhỏ.
Mấy người trong chúng tôi ngồi bên một chiếc bàn tròn bên ngoài mê cung, tôi nói: “Nếu như hoàn toàn dựa vào lời của chú hề nói mà làm theo thì khẳng định là không được rồi. Phải tìm ra nguồn gốc tồn tại của không gian ma quái này.”
Sau đó, tôi nhìn sang Trương Viễn Trì: “Anh Trương, anh có bao nhiêu hiểu biết về trò chơi này?”
Trương Viễn Trì hơi nhéo cái khăn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nói: “Trước kia tôi từng sống ở gần đây cho nên cũng hiểu được một chút. Ba mươi năm trước, nơi này vốn là một khu dân nghèo, có rất nhiều người nghèo khổ, an ninh rối loạn, cảnh sát cũng không biết phải quản lý như thế nào, bởi vậy hai ba ngày đầu đều có người chết, chết xong cũng không có tiền mua đất chôn, lúc đó chỉ cần trực tiếp hỏa thiêu, rồi tìm đại một chỗ xung quanh nhà để chôn là xong.”
“Vì vậy, cả người sống lẫn người chết đều sống trong khu vực này. Không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà nơi này ngày càng trở nên tà quái, người chết cũng càng ngày càng nhiều. Có một năm vào mùa hè, một đám cháy rất lớn đã xảy ra, người chết vô số. Sau đó, thủ lĩnh Cảng đảo tự mình ra lệnh di dời toàn bộ người dân ở đây, phá dỡ toàn bộ nhà cửa.”
“Lúc vừa mới bắt đầu, nghe nói sẽ xây một ngôi trường học ở đây, về sau không biết tại sao lại không xây nữa, đổi thành khu vui chơi giải trí này. Nhiều năm như vậy, thật ra tôi cũng có nghe qua vài vụ án mất tích, nhưng cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.”
Tôi cau mày nói: “Năm đó, những người bị chết cháy đều được chôn ở chỗ này đúng không?”
“Tôi nhớ có tin tức nói rằng bọn họ đã được chôn cất ngay tại chỗ.” Trương Viễn Trì nói.
Đâu tôi đầy những vạch đen. Chuyện này không phải là làm bừa hay sao? Âm trạch và dương trạch đều trộn lẫn vào với nhau, âm khí tận trời, không xảy ra chuyện mới là lạ.
Thẩm Tinh Diệp mở miệng, thản nhiên nói: “Địa thế chỗ này cũng có vấn đề, lưng núi dựng ngược, nước không có đường trở về, là nơi đại hung, vừa không thích hợp làm âm trạch, cũng không thích hợp làm dương trạch. Làm âm trạch tất có ma quỷ quấy phá, làm dương trạch thì vận rủi không ngừng, có tai họa đổ máu.”
Tôi gật đầu nói: “Người bị thiêu chết, khi chết đau đớn tột cùng, sau khi chết oán khí rất lớn, lại bị nơi đại hung này chứa đựng nuôi dưỡng lâu dài, trách không được lại sinh ra một không gian ma quái khổng lồ như vậy.”
Trương Viễn Trì lau mồ hôi nói: “Ba vị đại sư, tôi có thể thấy được các người đều là người có bản lĩnh lớn. Các người xem, liệu có cách nào hay không? Nếu em út có thể giúp ích gì được cho mọi người, xin đừng ngại sai bảo.”
Tôi nhìn Thẩm Tinh Diệp: “Không biết cậu Thẩm có cách nào không?”
Thẩm Tinh Diệp suy nghĩ một chút, nói: “Trước tiên phải tìm được mộ chôn mười nghìn thi thể người bị hại chết cháy năm đó. Chắc hẳn đây là nguồn gốc kinh dị của khu vui chơi giải trí này. Chỉ có diệt trừ nguồn gốc thì mới có thể hoàn toàn huỷ diệt được nó.”
Tôi hỏi Trương Viễn Trì rốt cuộc anh ta có biết một vạn người bị hại ở chỗ nào hay không, anh ta lắc đầu bảo rằng thời đại đó đã trôi qua lâu lắm rồi, năm đó anh ta cũng chỉ là một đứa nhỏ, cơ bản không thể nhớ rõ được.
Cuối cùng, tôi đề nghị chúng tôi tách nhau ra tìm, tôi và Ôn Diệu Noãn cùng một đội, Thẩm Tinh Diệp cùng Trương Viễn Trì cùng một đội, một đội phụ trách phía đông, một đội phụ trách phía tây. Về phần cái người nhân viên văn phòng kia, tôi cơ bản không có tính để cho anh ta vào trong.
Người này là một kẻ đê tiện bỉ ổi, căn bản không thể tin được…
Thẩm Tinh Diệp ý vị thâm trường liếc mắt nhìn tôi một cái, nhưng cũng không có phản đối.
Sau khi tôi tách ra khỏi bọn họ, mới nói với Ôn Diệu Noãn: “Chúng ta đến phòng phát thanh trước.”
Ôn Diệu Noãn có chút không rõ nguyên do: “Vì sao?”
“Trước đây, một người bí ẩn đã thảo luận trên đài phát thanh rằng anh ta tìm thấy một thứ gì đó kinh khủng trong phòng phát thanh. Tôi nghi ngờ rằng thứ này có liên quan đến nguồn gốc khu vui chơi giải trí kinh dị này.” Tôi nói.
Ôn Diệu Noãn vẫn hơi không hiểu: “Thứ đáng sợ mà anh ta nói, chẳng lẽ chính là cái xác không đầu hay sao?”
Sắc mặt tôi u ám: “Nếu như anh ta nói về xác chết không đầu thì sẽ không dùng từ “thứ gì đó kinh khủng” mà sẽ trực tiếp nói thẳng là người chết. Tôi nghi ngờ người thảo luận ở đài phát thanh lúc đó chính là cái xác không đầu này.”
Ôn Diệu Noãn hít một ngụm khí lạnh: “Ý của cô là, lúc đó chính là ma đang nói chuyện đúng không?”
“Mặc kệ như thế nào, chúng ta cứ đi qua quan sát cẩn thận rồi hẳn nói.”
Chúng tôi tiếp tục đi đến phòng phát thanh, thi thể không đầu vẫn đang ngồi đó, Ôn Diệu Noãn và tôi bắt đầu tìm kiếm ở bên trong.
Phòng phát thanh rất nhỏ, chỉ có một số thiết bị phát thanh và bàn ghế, hộc bàn đầy ắp phiếu xuất nhập vô cùng lộn xộn, cùng vài bản ghi chép bằng tay.
Chờ đã, bản ghi chép bằng tay à?
Tôi lấy tờ giấy trong ba lô ra, mặc kệ là tìm được trên người của xác chết không đầu hay là từ trong miệng chú hề, mặt trên đều có in những chữ cái tiếng Anh giống nhau, chắc là được xé ra từ cùng một cuốn sổ.
Tôi để Ôn Diệu Noãn tìm tất cả các bản ghi chép bằng tay, lục tìm từng cuốn sổ một. Ôn Diệu Noãn hỏi tôi: “Cô Khương, cô nói bên trong chúng ta thực sự có một người là ma đúng không? Cô nói sẽ là ai đây?”
Tôi cầm một cuốn sổ ghi chép lên, vừa lật vừa nói: “Tôi nghi ngờ là Thẩm Tinh Diệp, cậu ta xuất hiện quá đột ngột, rất kỳ lạ.”
Lời còn chưa dứt, tôi biến sắc, nói: “Tìm được rồi.”
Cuốn sổ ghi chép này dính rất nhiều máu, còn có dấu tay đẫm máu, vài trang cuối bị xé ra, vài trang đầu là bản ghi chép về sửa chữa máy móc, chuyên môn phụ trách thiết bị bảo dưỡng.
Tôi tiếp tục lật vài trang, phát hiện trong đó anh ta nói tàu lượn ở công viên giải trí thường xuyên gặp trục trặc, lúc đầu chỉ là một ít vấn đề nhỏ, về sau vấn đề càng lúc càng lớn. Có lần còn xuất hiện tình huống tàu lượn đột ngột dừng lại giữa chừng, mặc dù không có người thương vong, nhưng lại dọa cho người trong khu vui chơi giải trí sợ chết khiếp. Sau đó, hạng mục tàu lượn siêu tốc bị đóng cửa.
Anh ta cho biết tình trạng của tàu lượn rất kỳ lạ, dường như tốc độ hư hỏng của những thiết bị này nhanh hơn nhiều so với các loại máy móc khác, thậm chí một số ít hình như là do con người làm hư.
Tôi càng xem trong lòng lại càng vui vẻ, đoán rằng bên dưới công trình tàu lượn siêu tốc này không chừng chính là nơi chôn cất một vạn người bị hại trong truyền thuyết.
Tôi bỏ cuốn sổ ghi chép vào ba lô, lại sơ ý làm rớt ba lô xuống đất, có cái gì đó từ bên trong rớt ra ngoài.
Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc lại thì có một mảnh kiếng bị vỡ rơi ra, chính là mảnh kiếng đã gỡ xuống từ chiếc gương chân thật, tôi đang định tiện tay cất lại vào ba lô thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Trong gương phản chiếu thân ảnh của tôi, mà ở đằng sau tôi rõ ràng có một ma nữ dáng vẻ vô cùng kinh khủng đang đứng, không hề có tóc, toàn thân đen sì, giống như là bị thiêu cháy, cặp mắt giống như chuông đồng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Ma nữ này tới như thế nào?