Chu Nguyên Hạo lôi ra một xấp tiền mặt đặt trong cái chén sứt mẻ của bọn họ, con mắt bọn họ dường như muốn lòi ra khỏi hốc mắt, không ngừng dập đầu với chúng tôi: “Cảm ơn, cảm ơn quý ông, quý bà.”
“Ra ngoài đi. ” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng.” Bọn họ cầm lấy tiền, đứng lên chạy, sợ tôi sẽ đổi ý lấy tiền lại.
Xử lý sạch sẽ, tôi lấy chu sa ra, vẽ lên mặt đất một trận pháp, vừa mới vẽ được một nữa, chợt một đầu dây đồng bay đến, ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lẽo, giọng lạnh lùng nói: “Muốn chết.”
Nói xong, anh xuất ra một chưởng vào khoảng không, trong khoảng không phát ra một tiếng hét thảm đầy đau đớn, thiếu niên ẩn thân ngã trên mặt đất, toàn bộ lồng ngực đều lõm xuống, chết tại chỗ.
Sau khi cậu ta chết, thân thể từ từ hiện rõ, hai mắt trợn trừng, giống như chết không nhắm mắt vậy.
Trên trời vang lên tiếng xé gió, năm bóng người từ bốn phương tám hướng đổ tới, tôi ngẩng đầu, trống thấy mái nhà bốn phía và trên đèn đường, năm người chia nhau ra đứng mỗi nơi một người, dị năng trên người bọn họ bắt đầu khởi động, dưới bóng đếm vô tận không có ánh trăng, như quỷ dữ.
“Tập trung vẽ trận đi!” Chu Nguyên Hạo lớn tiếng nói: “Những chuyện này cứ giao cho anh.”
Tôi hít sâu, bình tĩnh lại, cúi đầy tiếp tục vẽ trận, ánh lửa, băng, nước đang bay loạn xạ trên đỉnh đầu tôi, hơn nữa gai từ dưới đất đâm vào chân tôi, bị tôi một cú giẫm nát.
Thực lực của Chu Nguyên Hạo đã thuộc cấp Quỷ Vương, mặc dù những người dị năng cũng rất mạnh, nhưng đứng trước mặt anh thì chỉ tính là hạng xoàng mà thôi.
Mỗi bộ thi thể rơi ngay trước mắt tôi, lập tức bị tôi đá bay ra ngoài, tiếp tục vẽ, âm thanh giao đấu càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc tôi cũng vẽ xong nét bút cuối cùng rồi.
Răng rắc. Âm thanh chiếc cổ bị bẻ gãy vang lên sau lưng tôi, người dị năng cuối cùng cũng bị Chu Nguyên Hạo giết chết rồi, anh ném thi thể sang một bên, cười nói: “Bây giờ không cần lo lắng tổ chức Tuyệt Sát sau khi anh đi, sẽ tìm đàn em của anh gây chuyện, những kẻ này đều là tinh anh trong tổ chức Tuyệt Sát, chí ít trong vòng mười năm, tổ chức Tuyệt Sát sẽ biến thành tổ chức sát thủ hạng xoàng mà thôi.”
Tôi gật đầu, lấy ra tấm bùa, chớp mắt trên tấm bùa chỉ còn một chút nhỏ chưa biến thành màu đen, tôi ném tấm bùa vào trung tâm trận, toàn bộ trận sáng lên.
Tấm bùa xoẹt một tiếng rồi bốc cháy, ở ngọn lửa kia, xuất hiện vòng xoáy màu đen.
Chu Nguyên Hạo bước đến, ghì chặt eo tôi, nói: “Em đã chuẩn bị xong chưa?”
Tôi dùng sức gật đầu, anh bật người nhảy lên, đi vào trong vòng xoáy màu đen ấy.
Lại là loại cảm giác bị cuốn vào trận sóng dữ, nhưng lần này có Chu Nguyên Hạo bên cạnh, anh đã dùng linh lực kết nên một tấm bình phong bảo vệ tôi.
Lòng tôi hơi nóng lên, càng ôm chặt anh hơn.
Chúng tôi cũng không biết mình đã lênh đênh bao lâu, tôi cảm giác bị một cơn sóng lớn hung hăng quăng mình đi, toàn bộ thân thể bay lên không rồi bị ném lên bờ.
“Khương Lăng!” Tiếng hô quen thuộc vang lên, tôi mở to mắt, phát hiện mình đã về đến khách sạn, tám ngọn nến trong pháp trận kia vừa vặn được đốt hết.
Tống Anh đang canh giữ ở bên ngoài, hào hứng nói: “Thật tốt quá, mọi người đều đã trở về rồi.”
Tôi và Chu Nguyên Hạo nhìn nhau một hồi, sau đó ôm chầm lấy người kia thật chặt.
“Nguyệt Hy đâu rồi?” Chu Nguyên Hạo hỏi: “Đã hơn ba năm không gặp lại con bé, anh thực sự rất nhớ nó.”
Tôi do dự một chút, nếu như tôi nói cho anh biết tôi để Vân Kỳ bảo vệ cho Nguyệt Hy, chẳng biết anh có tức giận hay không?
Tống Anh lo lắng nói: “Khương Lăng, có chuyện rồi!”
Tôi kinh ngạc một chút, nhìn xung quanh rồi nói: “Mạc Thiên Phàm đâu rồi?”