Lôi Gia Bảo cười nói: “Cô Khương, chỗ tôi đã là giá hữu nghị nhất rồi, châu báu ở những chỗ khác có khi không thể tốt như thế này, hội đấu giá của chúng tôi nếu như không có người dẫn vào thì cũng khó mà vào được.”
Tôi im lặng nhìn anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, Lôi Gia Bảo nhướng mày, đưa tay cầm lấy tay tôi, nói: “Thế nhưng nể mặt cô Khương đây, tôi có thể thêm sáu mươi tỷ nữa, tổng cộng là bốn trăm năm mươi tỷ, đây đã là mức giá tốt nhất rồi.”
Tôi rút tay về, thở dài nói: “Vậy thì cứ như thế đi.”
Lôi Gia Bảo lập tức yêu cầu quản lý Trương chuyển tiền, tôi không có thẻ ngân hàng nên anh ta còn làm cho tôi một cái, chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đã xong xuôi hết mọi chuyện rồi.
Hiệu suất cao như thế, có khi tôi lại lỗ to rồi.
Thế nhưng đôi bông tai hơn mười lăm triệu này lại có thể bán được với giá cao như thế, nếu như tôi có thể tự do đi lại giữa hai vũ trụ song song thì có khi chỉ vài năm nữa tôi sẽ trở thành tỷ phú giàu nhất trên thế giới mất thôi.
Đáng tiếc, xuyên không vô cùng nguy hiểm, vì thế tôi không muốn nằm mơ giữa ban ngày nữa.
“Cô Khương, không biết tôi có vinh dự được mời cô dùng bữa tối không?” Lôi Gia Bảo lịch sự cười.
“Thật xin lỗi, tôi còn có việc gấp.” Tôi lịch sự gật đầu với anh ta rồi bước thẳng ra khỏi tiệm châu báu. Lôi Gia Bảo nhìn theo bóng lưng tôi, khẽ nheo mắt lại.
Tôi phát hiện ra ánh mắt anh ta nhìn tôi không hề đơn giản, vì thế tôi lặng lẽ quay lại, trốn trên cửa sổ tầng hai của tiệm châu báu, vừa đúng lúc nghe được Lôi Gia Bảo đang gọi điện thoại.
“Anh Hổ, là em đây, có một con mồi béo bở, không biết anh có hứng thú không?”
Trong mắt tôi lộ ra tia tức giận, nghe thấy anh ta tiếp tục nói: “Có một người phụ nữ, em đã điều tra qua rồi, từ nơi khác đến, không quyền không thế, cũng không có gia thế gì cảm vừa nãy ở chỗ bọn em bán một đôi bông tai kim cương. Anh không nghe nhầm đâu, là kim cương đó, lại còn là loại PT950, bán được bốn tăm năm mươi tỷ. Anh em có mối đương nhiên không thể quên ông anh được rồi, số tiền đó đều trên người cô ta cả. Cho đến khi anh lấy được tiền, chỉ cần giữ cô ta lại để em hưởng thụ một chút là được.”
Sắc mặt tôi đen lại.
Nếu như là ở thế giới của tôi, tôi còn muốn vui vẻ chơi đùa với bọn họ thế nhưng bây giờ tôi đang vội, không có thời gian nên đành đánh nhanh thắng nhanh.
Tôi lấy ra một tấm bùa mê hồn, tôi vẽ khá ít bùa chú đeẻ hại người thế nhưng trên người tôi vẫn còn chín tấm để phòng thân.
Tôi ném tấm bùa mê hồn ra ngoài, âm thầm dán lên lưng Lôi Gia Bảo, cả người anh ta đột nhiên cứng đờ, bỏ điện thoại xuống rồi mặt không biểu cảm bước ra ngoài.
Tôi nhếch mép cười lạnh lùng rồi lặng lẽ rời đi, còn Lôi Gia Bảo thì lại đi thẳng vào đại sảnh bên trong tiệm châu báu, lấy ra một con dao bằng vàng từ trong tủ kính.
Cửa hàng trưởng tò mò hỏi anh ta: “Giám đốc, anh đang…”
Lôi Gia Bảo lườm cô ta một cái, giơ tay cầm con dao đâm thẳng vào cổ họng mình, máu tươi lập tức bắn tung tóe.
Người phụ nữ trong tiệm châu báu la hét thất thanh, tôi im lặng rời khỏi đó, trong lòng thầm tự nhủ, cái người gọi là anh Hổ kia không đến làm phiền mình nữa cũng tốt, nếu như anh ta dám đến làm phiền mình thì sẽ càng thảm hơn Lôi Gia Bảo mà thôi.
Tôi tìm đến một khách sạn khá yên tĩnh ở lại, sau đó vẽ một tấm bùa ngũ âm tìm người rồi niệm chú, tay vừa run lên thì tấm bùa chú liền bốc cháy, tôi ném tàn tro vào trong một cái chậu, tàn tro nhanh chóng tan đi, trên mặt nước cũng xuất hiện một bóng người.
Khuôn mặt Chu Nguyên Hạo xuất hiện trong làn nước, anh mặc một bộ vest màu xám bằng vải lanh mỏng, vẫn phong độ và phi phàm như xưa.
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết thì lại bỗng nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng, thân hình nóng bỏng quyến rũ, mặc chiếc váy trễ ngực đi tới, cổ áo trễ đến nỗi có thể thấy cả nửa bầu ngực.