Anh ta khẽ bóp một cái, tất cả những tên quỷ kia đều bị anh ta bóp nát. Anh ta nhấc tay lên, Nguyệt Hy từ từ bay vào trong vòng tay anh. Vân Kỳ ôm chặt cô bé vào lòng, trìu mến vuốt tóc cô bé. Cặp lông mi dài của Nguyệt Hy phẩy phẩy, cô bé mở mắt, mông lung hỏi: “Chú Vân, trời đã sáng rồi sao ạ?”
“Vẫn còn sớm lắm, cháu ngủ thêm chút nữa đi.” Vân Kỳ dịu dàng đáp.
Nguyệt Hy lại kỳ quái hỏi: “Chú Vân, chú bị gì vậy, tại sao cả người đỏ rực thế kia.”
“Khi nãy chú Vân không cẩn thận, làm đổ màu vẽ mà thôi.”
“Chú Vân thật ngốc.” Nguyệt Hy ngáp một cái, thu mình vào trong lòng Vân Kỳ rồi ngủ tiếp. Lúc này, tôi đỡ Thiếu tá Hà đi ra, phát hiện cục diện bên ngoài đã bị khống chế. Ngô Băng Nhi quả thật rất lợi hại, cô ta múa gậy, tựa như một nữ chiến thần, gặt hái thắng lợi khắp nơi.
Mạc Thiên Phàm kiêu ngạo hất cầm nói: “Căn bản chẳng có chút khó khăn nào, loại chuyện nhỏ này cần gì tôi phải ra tay cơ chứ.”
Bỗng nhiên, tôi cảm giác được điều gì đó, nhờ Tống Anh giúp tôi chăm sóc thiếu tá Hà, sau đó trở về lều trại của mình. Vừa vén màn lên, tôi đã thân được Vân Kỳ cả người dính đầy máu đang ôm Nguyệt Hy đang ngủ say, khuôn mặt đầy vết thương và máu tươi của anh ta vẫn đang nở nụ cười dịu dàng. Tôi cả kinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Vân Kỳ trả Nguyệt Hy lại cho tôi, đáp: “Không sao cả, chỉ là mấy tên quỷ không có mắt mà thôi.”
Anh ta nói hết tiền căn hậu quả một lần, tôi nghe mà trong lòng ngạc nhiên run sợ. Tôi nhìn vào trận pháp ở trên nóc doanh trại, nói: “Loại trận pháp này thực sự rất phổ biến ở thời xa xưa, khi mà quỷ quái ỷ thế làm bậy, chuyên môn dùng để đối phó yêu ma quỷ quái, đối với bộ tộc của anh có tính khắc chế trời sinh.”
“Không sao.” Vân Kỳ mỉm cười: “Chỉ cần Nguyệt Hy không có việc gì là được rồi.”
Cái mũi tôi cay cay, nước mắt lập tức rơi xuống: “Anh cái người điên này, có phải vừa rồi anh đã tự thiêu đốt sinh mệnh bản thân mới có thể phá bỏ trận pháp này hay không?”
Vân Kỳ cười mà không nói gì.
Tôi vừa gấp vừa tức: “Anh làm như vậy thì sức mạnh sẽ bị suy yếu trong một khoảng thời gian rất dài…”
Bỗng nhiên tôi dừng lại một chút, bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Đây mới là mục đích của bọn họ. Anh chính là người có thực lực mạnh nhất trong chúng tôi, cho nên bọn họ mới dùng loại phương pháp này để cho anh tự phế võ công trước, bọn họ đúng là quá độc ác!”
Đáy mắt Vân Kỳ hiện lên một tia tinh quang, nhẹ nhàng nói: “Đáng giá mà.”
Mắt tôi lại cay cay một lần nữa: “Vân Kỳ, là tôi nợ anh, phải làm sao mới có thể trả cho anh được đây?”
Anh ta hơi cúi đầu nói: “Hết thảy những thứ anh làm cho em đều là do anh tự nguyện, em không cần phải báo đáp gì cả.”
Tôi nhìn xem thời gian, vẫn còn chưa qua giờ Tý. Tôi cắn ngón áp út của mình, nhấc tay vẽ một lá bùa lên trên trán anh ta.
Ngón áp út và trái tim tương liên, tôi sử dụng máu huyết đầu quả tim của bản thân để vẽ bùa, hơn nữa vào giờ Tý nửa đêm, cũng là lúc mà máu của tôi nặng âm khí nhất, đối với quỷ quái mà nói thì đó chính là thuốc bổ tốt nhất.
“Khương Lăng, dừng tay!” Anh ta nắm lấy cổ tay của tôi, nói: “Như vậy thì em sẽ bị suy yếu mất.”
“Nếu như không làm vậy thì tôi vĩnh viễn đều không an tâm.” Tôi vỗ xuống tay anh ta, vẽ cho xong lá bùa kia.
Lá bùa hiện ra một tầng ánh sáng màu vàng kim, cả người Vân Kỳ được bao bọc bên trong một tầng ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt.
Khi ánh huỳnh quang tiêu tán đi, sức mạnh của Vân Kỳ đã khôi phục được chín phần. Tôi lảo đảo một chút, thiếu chút nữa té xỉu, anh ta đưa tay sang đây ôm lấy eo của tôi, cùng một lúc ôm lấy cả tôi và Nguyệt Hy, nhẹ nhàng chúng tôi đặt ở trên giường, sau đó dịu dàng vuốt ve tóc của tôi: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”
“Mẹ, mẹ ơi, mau dậy đi, mặt trời đã chiếu qua mông rồi đấy.”
Tôi cảm thấy cái mũi ngưa ngứa, hắt xì một cái, mở to mắt ra, phát hiện Nguyệt Hy đang ghé vào trên người của tôi, cầm một cái lông chim khẽ quét qua mũi của tôi.