Tướng quân Trình sắc mặt vui vẻ: “Chuyện này là như thế nào?”
“Nghĩa là, những con ma dưới căn cứ, toàn bộ đều bị tiêu diệt hết cả rồi ạ.” Nhân viên nghiên cứu khoa học kia lớn tiếng nói.
Lúc này, cánh cửa lớn của căn cứ từ từ mở ra, mọi người vẫn rất căng thẳng, trên tay cầm vũ khí linh năng, nhìn chằm chằm vào bên trong cánh cửa.
Trong tay tôi đang cầm Đao Yến Nguyệt Liệt Viêm, xung trận dẫn đầu đi ra ngoài.
Các binh lính ở bên ngoài đều dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, khi họ nhìn thấy đội quân mặc áo giáp đen đi theo phía sau tôi, sự kinh ngạc lại biến thành sự sợ hãi.
Tôi lúc này, toàn thân đều là máu, phía dưới văn phòng điều tra tài liệu X cất giữ không biết bao nhiêu quỷ từ địa ngục, khiến cho toàn thân tôi đều là màu đỏ, màu trắng, màu xanh, toàn bộ đều là máu của bọn chúng.
Nghĩ lại bộ dạng của tôi rất là kinh khủng, y hệt như một kẻ sát nhân trong địa ngục vậy.
Chúng tôi đi từng bước bước ra khỏi cánh cửa lớn, gây nhiều áp lực cho các binh lính ở ngoài kia.
“Đứng lại đó!” Một tên lính cầm súng lên nói lớn: “Người đang đi đến là ai vậy?”
Tôi lớn tiếng trả lời: “Khương Lăng.”
Tướng quân Trình ngẩn người ra, nói: “Cô chính là Khương Lăng kia.”
Tôi gật gật đầu, ông lại lại hỏi tiếp: “Tình hình bên trong như thế nào rồi?”
“Những con quỷ bên trong toàn bộ đều bị giết hết cả rồi, vẫn còn một bộ phận nhỏ, cũng đã bị nhốt vào trong phòng cách ly.” Tôi nói.
Tướng quân Trình sửng sốt, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Là… cô và đám người phía sau lưng cô đã… làm sao?” Tướng quân Trình một hồi lau mới hỏi được một câu.
Tôi không hề trực tiếp trả lời, từ trong túi lấy ra một xấp bùa ném lên không trung, các binh lính Trấn Ngục hóa thành từng luồng khói đen chui vào trong lá bùa.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của những binh lính, tôi cất xấp bùa vào túi rồi đi ra bên ngoài.
“Đợi một lát!” Tướng quân Trình chặn đường của tôi lại: “Cô bây giờ vẫn chưa được đi.”
Sắc mặt của tôi sa sầm lại, những nhân viên nghiên cứu phía sau lưng của Tướng quân Trình nói: “Có rất nhiều con ma dưới địa ngục trên cơ thể có virus, cô cần phải diệt trừ hết virus mới được đi ra ngoài.”
Tôi nghiêm nghị nói: “Không cần đâu, tôi có thể giết chết bọn chúng, thì tôi sẽ không sợ mấy con virus này.”
“Không được.” Thái độ của quân đội rất cứng rắn: “Chúng tôi không thể lấy sự an toàn của tất cả người dân ở thủ đô ra làm trò đùa được.”
Tôi tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, một ngọn lửa từ trong cơ thể bùng lên, hoàn toàn bao trùm hết cơ thể tôi mà thiêu rụi, dọa khiến cho tất cả mọi người đều lùi về phía sau mấy bước.
Mấy tên binh lính cầm vũ khí diệt lửa đi lên phía trước, tôi vừa vẫy tay, ngọn lửa ấy lại quay trở về trong người tôi, tất cả những vết máu trên người tôi đều đã bị đốt sạch sẽ, làn da của tôi còn sạch hơn cả tắm nữa.
“Bây giờ các người đã hài lòng chưa?” Tôi tức giận nói.
Tướng quân Trình ngẩng người ra một lúc, gương mặt ông ta đột nhiên đỏ lên, lập tức quay đầu đi: “Cầm một bộ quần áo sang đây cho cô Khương.”
Tôi lấy bộ quân phục trong tay của binh lính, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt loé lên, tôi đã không còn bóng dáng nữa rồi.
Tôi vội vã đi đến biệt thự nhà họ Chu, nhưng khi tôi đến nơi, những gì tôi thấy thì lại là một đống đổ nát.
Cả người tôi giống như là bị chìm trong nước đá, lạnh đến thấu xương.
Nguyệt Hy, Tống Anh!