Tống Anh hơi kinh ngạc nói: “Nguyệt Hy, sao con lại biết?”
Nguyệt Hy lắc đầu nói: “Nguyệt Hy biết rằng mẹ đang rất nguy hiểm, dì Tống Anh, chúng ta hãy cứu mẹ đi.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tống Anh vang lên, cô ta cầm lên, người gọi là Mạc Thiên Phàm.
“Tống Anh, chạy đi mau! Mau ra khỏi dinh thự nhà họ Chu và tìm một nơi an toàn để trốn đi.” Mạc Thiên Phàm hét lên trong điện thoại: “Khương Lăng đã bị mắc bẫy rồi! Có người muốn đến giết hai người đấy!”
Tống Anh vô cùng kinh hãi, lập tức lấy chuông thu hồn ra lắc mạnh, quân Trấn Ngục mặc áo giáp đen đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đột nhiên, những quân Trấn Ngục này đồng loạt quay đầu lại, Lý Đức Trọng bước lên phía trước một bước, chặn trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói: “Ai đến đấy?”
Một bóng người thật dài đứng trên cây si ngoài cửa sổ, Phong Sơ mặc áo choàng trắng, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng: “Vân Huyên, cô thật sự là một người hầu trung thành đấy.”
Tống Anh ôm Nguyệt Hy vào lòng, cười lạnh nói: “Là kẻ phản bội sao?”
“Kẻ phản bội ư?” Phong Sơ sờ cằm mình: “Tôi rất thích cách gọi này. Bây giờ cô ngoan ngoãn giao đứa nhỏ đó cho tôi hay là để tôi giết cô trước rồi lấy con bé từ trong xác của cô ra đây?”
Tống Anh tức giận nói: “Nằm mơ đi! Cho dù hôm nay tôi có chết cũng không bao giờ giao đứa bé cho cậu đâu!”
“Vậy thì không còn cách nào nữa rồi.” Phong Sơ nói, sau lưng cậu ta xuất hiện ba con quỷ vương, chỉ trong nhất thời, toàn bộ biệt thự nhà họ Chu trở nên ảm đạm ma quái, thậm chí bầu trời cũng như tối sầm lại.
Gương mặt của Lý Đức Trọng không hề có cảm xúc, lớn tiếng nói: “Tất cả quân Trấn Ngục, bày trận, giết quỷ!”
Mạc Thiên Phàm ở xa trong núi cảm thấy lo lắng, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nhảy lên lưng Đa Đa nói: “Con chó thối, đưa tao đến một nơi, tao muốn lấy được một thứ, nếu như tìm được thứ đó thì thực lực của tao sẽ có thể tạm thời được hồi phục. Như vậy thì chúng ta sẽ có thể đi giải cứu Nguyệt Hy rồi.”
Đa Đa sủa lên vài tiếng rồi lao nhanh ra ngoài, tốc độ rất nhanh, giống như bay vậy.
Còn ngay lúc này, tôi đang ở trong nhà tù dưới lòng đất, khi tôi sắp bị khuôn mặt đầy xúc tua đó hút vào thì thanh kiếm từ lửa địa ngục đã bật ra từ tay tôi, mạnh mẽ đâm vào giác mút trong miệng con quỷ.
“Phụt.” Một âm thanh máu thịt mơ hồ vang lên, tôi nhân cơ hội đó mà đá lên trên người con bé quỷ kia, thoát khỏi sức hút đó rồi lại nhảy xuống đất.
Con ma vô diện hoàn toàn bị tôi chọc tức, khuôn mặt nở hoa của con bé quỷ mạnh mẽ nở tung ra, trên gương mặt đó giống như mọc ra một bông hoa ăn thịt người lớn vậy.
Sao tại hình lại quen mắt như vậy nhỉ, à đúng rồi, bộ phim nổi tiếng Nhật quốc “Quái thú ký sinh” chẳng phải cũng như thế này sao? Tác giả của “Quái thú ký sinh” hẳn cũng đã nhìn thấy một con ma vô diện này!
Con ma vô diện thực sự đáng sợ hơn con quái thú ký sinh kia gấp trăm lần!
Máu thịt như cánh hoa bắt đầu nhảy múa, một sức hút khổng lồ một lần nữa khống chế tôi, tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể nào thoát khỏi nó được.
Chết tiệt!
Tôi không tin nữa, cộng thêm cả kiếp trước thì tôi đã sống nhiều năm như vậy rồi, vậy mà cũng không thể nào trừng trị được con nhóc này!
Tôi đè tay lên trên thiên nhãn của mình, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hét lên: “Đao Yến Nguyệt Liệt Viêm, đã đến lúc mày nên xuất hiện rồi.”
Thiên nhãn của tôi nóng rực, như có một ngọn lửa đang bùng cháy, một tia sáng đỏ rực bị tôi rút ra.