Cao Thanh Hoàng vốn dĩ cũng muốn đưa quà gặp mặt, nhưng trên người anh ta ngoại trừ vũ khí thì không mang theo bất cứ cái gì, đành phải để sau này bù lại sau vậy.
Tướng quân Cao ho nhẹ hai tiếng, nói: “Chuyện liên minh đó, quốc gia đã biết, yên tâm đi, kẻ phản bội này, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, diệt trừ tận gốc, mọi người cũng phải chú ý an toàn đấy.”
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, tôi mở ti vi, trong tin tức đang phát thông tin về một máy bay bị rơi trên đường bay đến nước Miên, cả Hoa Quốc và nước Miên đều sẽ cử đội cứu hộ tiến hành tìm kiếm cứu hộ.
Chu Nguyên Hạo đã trở lại, áo măng tô dài của anh bị ướt, tôi ngửi thấy, có mùi nước biển.
“Không cần lo lắng, anh đã giải quyết Mộ Ngọc Khiết rồi.” Chu Nguyên Hạo cúi người khẽ hôn lên má tôi một cái: “Là do Mộ Ngọc Vy sai khiến, bên kia chú Trịnh đã có kết quả điều tra, một nhà ba người Chu Văn Mộc đều gia nhập tổ chức phản nhân loại ấy, có lẽ bọn họ đã theo dõi chúng ta từ lâu.” Tôi cân nhắc một lát, hỏi: “Anh có biết bây giờ bọn họ đang ở đâu không?”
Chu Nguyên Hạo lắc đầu: “Chỗ mà bọn họ xuất hiện lần cuối, là nhà họ Chu ở thủ đô, sau khi rời khỏi đó cũng không còn lại dấu vết gì. Chuyện bọn họ gia nhập làm đồng minh của bọn phản nhân loại, đối với nhà họ Chu mà nói, là một đả kích nặng nề. Những kẻ đó không quen nhìn gia tộc và môn phái của chúng ta, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để tiêu diệt chúng ta, Khương Lăng à.”
Anh ấy nắm lấy bả vai tôi, nói: “Xem ra, chúng ta cần phải quay về nhà họ Chu một chuyến rồi.”
Chu Nguyên Hạo bao một chiếc máy bay, bay tới thủ đô, sau đó đi về biệt thự nhà họ Chu.
Chu Nguyên Hạo đã nói chuyện của Nguyệt Hy cho ông cụ Chu, cũng không biết anh ấy đã nói như thế nào, mà ông cụ Chu vô cùng thích Nguyệt Hy, ông ôm con bé không chịu buông tay, cả ngày đều chơi đùa với con bé.
Nguyệt Hy dường như cũng rất thích người ông nội này, giọng nói mềm mại non nớt thường hay chọc cho ông cụ bật cười.
Chơi thật là lâu ông cụ mới cảm thấy mệt mỏi, tôi bèn dắt Nguyệt Hy trở về phòng, nằm trong ổ chăn ôm con bé, nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, hát một bài ca dao.
Bài ca dao vô cùng lâu đời rồi, cũng không biết là ca khúc ở thời đại nào, tôi đã không còn nhớ nổi là học được từ nơi nào, trong tiếng hát của tôi, Nguyệt Hy dần tiến vào mộng đẹp.
Vào lúc tôi mơ màng sắp ngủ, đột nhiên giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bức màn màu xanh biển bị gió cuốn bay lên, một bóng dáng thon dài xuất hiện ở bên cửa sổ, cậu ta vẫn xinh đẹp như trong trí nhớ, đôi mắt phượng rực rỡ kia nhìn quanh.
Tôi che Nguyệt Hy ở phía sau, lạnh lùng nói: “Phong Sơ, cậu muốn làm gì?”
Phong Sơ nhìn tôi, đột nhiên lộ ra một vẻ mặt buồn rầu đau lòng: “Tại sao chị không gọi tôi là Khương Kha nữa rồi?”
Tôi trầm giọng nói: “Từ trước đến nay vốn không có Khương Kha, thằng bé chỉ là một ảo giác, một người hư cấu được tạo ra mà thôi.”
“Chị, chị nói như vậy làm em thật đau lòng.” Trong ánh mắt Phong Sơ, thật sự toát ra vẻ đau lòng, tôi cười lạnh một tiếng: “Trái tim cậu làm từ băng đen mười nghìn năm, cậu có thể đau lòng sao?”
Phong Sơ đi lên phía trước hai bước, tôi đứng dậy, làm ra một động tác tay phòng thủ, chỉ cần cậu ta dám đi tới thêm một bước, tôi sẽ cho cậu ta thấy thế nào.
Ánh mắt Phong Sơ trở nên phức tạp: “Chị, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ở kiếp trước.”
Tôi im lặng không nói gì, còn cậu ta lại giống như là trở về trong ký ức xa xôi.
Những ký ức đó làm cho mặt cậu ta nổi lên niềm khao khát, vậy mà lại có hơi dịu dàng.
“Thời điểm đó, tôi chỉ là một oán quỷ vừa mới bị phạt xuống địa ngục, tôi đi theo một nhóm oán quỷ, bị quân Trấn Ngục đuổi về phía trước. Trong lòng rất mờ mịt, tôi không biết rốt cuộc mình phải đi đâu, số phận nào đang chờ tôi ở phía trước.”
“Khi đi đến pháp trường, tôi mới biết được tôi bị phán ném xuống chảo dầu, ngày nào tôi cũng bị ném vào trong chảo, dầu sôi sùng sục, mỗi lần tôi đều vô cùng đau đớn, buổi tối lúc đi ra khỏi chảo, tất cả vết thương đều biến mất quay về dáng vẻ ban đầu, sau đó ngày hôm sau lại tiếp tục chịu đựng đau đớn như thế, cứ vậy mà năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác.”