“Anh là đại yêu, yêu đan của anh nếu bị người lấy mất, mười hai canh giờ sau mới hoàn toàn tiêu hóa được.” Tôi vỗ vỗ mặt anh ta: “Uổng công anh vẫn là đại yêu, thế mà ngay cả cái này cũng không biết giữ chặt.”
Trên mặt Mạc Thiên Phàm hiện ra vài phần kích động, anh ta vốn đã hiển nhiên chờ chết, hiện tại lại một lần nữa khơi dậy hy vọng.
“Hi hi, mẹ ơi, có rất nhiều người đến.”
Một thanh âm non nớt mềm mại vang lên, tôi quay đầu lại, thấy một đứa bé đang ngồi trên đống đá lộn xộn, nó hẳn là sinh ra đã kém cỏi, đầu đặc biệt lớn, tứ chi thân thể lại rất nhỏ, nó bị cụt một cánh tay, trong tay còn lại cầm một cái đầu, đang ăn rất hăng say. Nó lấy tuỷ não từ trong đầu ra, ăn ngon miệng, ăn xong tuỷ não, cánh tay bị cụt của nó lập tức mọc ra một chút. Cái đầu đó rõ ràng là của người nhà họ Diệp.
Tôi và Chu Nguyên Hạo đứng cạnh nhau trên mấy tảng đá lộn xộn, phía sau là tổng cộng một trăm người Trấn Ngục Quân.
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Những người khác ở đâu rồi?”
Khi nhìn thấy anh, đứa bé nhảy lên hét lớn: “Mẹ, mẹ ơi, cái tên xấu xa kia đến rồi, anh ta chính là người đã làm tổn thương con.”
Lời còn chưa dứt, một bóng dáng xinh đẹp lệ xuất hiện, cô ta bế cậu bé ấy lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cậu, nói: “Vĩnh Mộc đừng sợ, có mẹ ở đây, bây giờ mẹ là Quỷ Vương, là Quỷ Vương trung cấp đó, anh ta đánh con, mẹ băm anh ta ra để mua vui cho con, có được không?”
“Được, được ạ.” Vong trẻ sơ sinh vung tay, vui vẻ nói: “Con muốn chặt đầu của anh ta xuống, làm bóng để đá.”
Chu Nguyên Hạo dùng ánh mắt như nhìn hai tên ngốc để nhìn hai mẹ con này, mặc dù bây giờ cấp tu vi của anh chỉ là Quỷ Vương trung cấp, nhưng dù sao anh cũng từng là Quỷ Đế, hai mẹ con này thật đúng là bị nhốt năm trăm năm, bị ngốc rồi, cho là tu luyện của mình đi lên thôi là có thể đánh lại được người vô địch thiên hạ?
Vong trẻ sơ sinh kia đột nhiên chép miệng một cái, nói: “Mẹ ơi, tay của con bị người xấu chém, thật là khó chịu, con muốn ăn thịt người, ăn tuỷ não của những người tu đạo kia, như vậy thì con sẽ không khó chịu nữa.”
“Được, cho con ăn đó.” Đường Vận Nhi duỗi tay ra, từ trong không trung bắt một người ra, tôi nhìn một cái, thế mà lại là Diệp Vũ Lăng.
Cô ta vứt Diệp Vũ Lăng trên mặt đất, nói: “Người này da mịn thịt mềm, ăn rất ngon, con ngoan, con mau ăn đi.”
Diệp Vũ Lăng bị trói vô cùng chặt, miệng cô ấy cũng bị bịt lại, đôi mắt trợn thật lớn, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Vong trẻ sơ sinh vui vẻ đánh Diệp Vũ Lăng, tôi giận dữ, cao giọng nói: “Trấn ngục quân, đội thứ nhất, ra khỏi hàng!”
Một đội mười người, chỉnh tề di chuyển bộ pháp, từ trong đội ngũ đi ra, khôi giáp trên người bọn họ theo động tác phát ra tiếng kêu leng keng thanh thuý.
“Trận pháp phá quân bắt quỷ, bày trận!”
“Hây!” Theo nhịp gầm thét, mười binh sĩ trấn ngục quân lập tức biến hóa đội hình, bày thành hình chữ “sát”.
“Giết!” Tôi hét to một tiếng, mười binh sĩ vung binh khí trong tay lên, sau đó cùng nhau hướng về phía trước, ánh sáng màu đen từ vũ khí của bọn họ bắn ra, hội tụ thành một đường, đánh về phía vong trẻ sơ sinh kia.
Gương mặt Đường Vận Nhi biến sắc, bộ quần áo xanh biếc trên người bay bay, ngăn đường ánh sáng màu đen kia lại.