Chu Nguyên Hạo nói: “Anh cũng chỉ mới đoán như vậy, chưa chắc chắc có liên quan đến sư phụ. Có lẽ phải đợi đến sau khi gặp được Đường Vận Nhi thì mới nhìn rõ được.”
Tôi vẫn có chút không dám tin tưởng, đại sư Tín Thiện đức cao vọng trọng, là vị Phật sống có một không hai ở trong lòng tôi, thế mà ông ấy lại từng có một đoạn duyên phận với một nữ quỷ sao?
Thấy thế nào cũng không đúng.
Hơn nữa… ông ấy đã năm trăm tuổi rồi sao?”
Tôi lại càng bối rối.
Tôi trở về phòng ngủ, lần này ngủ một giấc đến tận sáng. Bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi và tiếng bước chân có trật tự. Chúng tôi đi ra nhìn một cái, bộ đội đặc chủng đến rồi.
Sau khi được Chu Nguyên Hạo ủng hộ trang bị, bộ đội đặc chủng càng ngày càng có nhiều trang thiết bị hươn. Chu Nguyên Hạo nói, trong bộ đội lại mời một số đại sư giỏi vẽ bùa bày trận từ trong môn phái lớn về, hơn nữa một số trụ sở bí mật của quốc gia cũng đã sớm có những nghiên cứu nhất định đối với ác quỷ, vì vậy những trang thiết bị này có lực sát thương rất lớn. Thậm chí tôi còn thấy được một khẩu đại bác, trên thân súng có khắc một trận pháp cỡ trung.
“Cái này là do anh khắc sao?” Tôi hỏi Chu Nguyên Hạo.
Chu Nguyên Hạo gật đầu: “Cái đại bác này đủ giết chết một con quỷ Nhiếp Thanh. Nó có thể hấp thu linh lực trong không khí xung quanh, chỉ có điều thời gian tích trữ linh lực hơi dài, một giờ chỉ có thể bắn được một quả.”
Một tiếng mà có thể giết được một con Quỷ Nhiếp Thanh, đã là rất lợi hại rồi. Lần này quân đội được hời lớn rồi.
Người dẫn đội là một sĩ quan trẻ tuổi khoảng chừng ba mươi, anh ta vừa đến là đã lập tức kính cẩn chào Chu Nguyên Hạo.
Vị sĩ quan này tên là Lý Đức Trọng, là đoàn trưởng chi đoàn bộ đội thứ hai, trước kia từng là Phó tổ trưởng của văn phòng điều tra tài liệu X.
Tôi nói với Chu Nguyên Hạo, chọn mười chiến sĩ từ trong bộ đội, tốt nhất là những người không cha không mẹ không vợ không con, không có ràng buộc nào, nói không chừng đến lúc cuối cùng, lại cần sắc phong Quân Trấn Ngục.
Chu Nguyên Hạo nghiêm túc gật đầu một cái, đi thương lượng với Lý Đức Trọng.
“Cô Khương.” Âm thanh quen thuộc vang lên, tôi quay đầu nhìn lại, là Hoắc Khương Đạt – tổ trưởng của tổ thứ hai thuộc văn phòng điều tra hồ sơ X. Ở trong sự kiện du thuyền trước đây, chúng tôi từng có duyên gặp mặt một lần.
Lần này gặp lại, thái độ của anh ta rõ ràng là tốt hơn lần trước rất nhiều rồi. Không chỉ bởi vì tôi từng giúp anh ta, mà còn bởi vì thân phận của tôi bây giờ đã khác. Tu vi tăng đến ngũ phẩm, lại còn là đại sư vẽ bùa nổi tiếng toàn Hoa Quốc.
Chúng tôi hàn huyên mấy câu, anh ta mỉm cười nói: “Cô Khương, cô thấy đó, chúng ta cũng quen biết nhau như thế, sắp phải sóng vai chiến đấu cùng nhau, nhưng mà trang bị ở trong tổ thứ hai của chúng tôi không nhiều lắm, điều này rất ảnh hưởng đến tinh thần của binh sĩ tổ hai.”
Tôi cười nói: “Tổ trưởng Hoắc muốn mua bùa chú của tôi sao?”
“Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt phiền toái.” Hoắc Khương Đạt lập tức tiếp cận: “Tôi muốn mua một số bùa chú tứ phẩm, cô xem…”
“Tứ phẩm thì không có, tôi muốn giữ lại dùng.” Tôi lập tức từ chối.
Hoắc Khương Đạt lập tức hạ bớt yêu cầu xuống: “Vậy tam phẩm chắc là có nhỉ, tôi mua một số bùa tam phẩm. Cô xem những người tôi mang đến đi, toàn là tinh anh trong tổ, dù sao vẫn cần phải bảo đảm an toàn cho bọn họ một chút.”
Tôi sờ cằm một cái, nói: “Dù sao giữa chúng ta cũng có giao tình, tôi có thể chia sẻ một số bùa chú tam phẩm cho anh. Còn giá cả, mỗi lá một tỷ hai thôi.”