Sau khi tôi mời gia chủ nhà họ Trịnh đi ra ngoài, cho dù là tôi chính thức ra oai thì cũng không còn ai dám đứng ra khiêu khích nữa, hội đấu giá tiến hành đâu ra đấy. Sau một hồi chiến tranh không khói lửa, lá Bùa sét tím kia được bán ra ngoài với giá bảy trăm năm mươi tỷ.
Mấy lá bùa tiếp theo được ra giá càng lúc càng cao, cuối cùng khi bùa bát quái giết quỷ xuất hiện, toàn bộ mọi người đều kích động đến mức đứng bật dậy, hai mắt tỏa sáng.
Phải biết rằng lá bùa này đã thất truyền gần bảy trăm năm nay năm rồi, người cuối cùng sử dụng lá bùa này chính là một vị chân nhân tên là Võ Đường. Truyền thuyết kể lại rằng năm đó có một cái hang quỷ, ở trong hang quỷ đó có hơn vạn con ác quỷ.
Mặc dù nói thực lực của ác quỷ không mạnh, nhưng số lượng lại rất nhiều, nhiều tu sĩ ngũ phẩm cũng sẽ bị thương ở trong cái hang này. Cuối cùng, vị chân nhân Võ Đường kia mới dựa vào lá bùa này, chém giết toàn bộ ác quỷ bên trong hang quỷ, lập nên tên tuổi anh hùng một đời. Rất nhiều người vì tình thế bắt buộc phải dùng đến lá bùa này, cho nên giá cả trở nên càng lúc càng cao, tới nỗi về sau giá trị đã không thể dùng tiền để cân nhắc nữa rồi, mà bắt đầu xuất ra một ít báu vật trời đất, hoặc là pháp khí cổ đại mấy đời truyền thụ để đổi.
Tôi nhìn giá cả liên tục tăng lên, trong lòng vẫn có chút đắc ý nho nhỏ. Quả nhiên cái gì cũng không bì nổi một bản lĩnh của chính mình, có bản lĩnh vẽ bùa này, cho dù tôi có đi tới nơi nào cũng không sợ đói chết.
Nhưng mà nếu như để cho Chu Nguyên Hạo biết được, anh ấy nhất định sẽ cười nhạo tâm tính của người nhà quê này của tôi.
Cuối cùng, bên lấy được lá bùa này chính là phái Hoa Sơn, bọn họ đưa ra một cây nhân sâm ngàn năm.
Cây nhân sâm ngàn năm kia tuyệt đối là cực phẩm trong số các cực phẩm, phái Hoa Sơn lại có thể đưa ra bảo vật trân quý như vậy cũng khiến cho tôi hơi ngạc nhiên.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, tôi bán toàn bộ bùa chú nhị phẩm, tam phẩm dùng để luyện chữ viết cho những gia tộc và môn phái nhỏ kia. Tóm lại những người ở lại đều nhận được ưu đãi, mà những người rời đi sau này khi biết được tôi thật sự bán đấu giá bùa ngũ phẩm, hơn nữa số lượng còn không ít, lập tức hối hận tới xanh cả ruột.
Sau hội đấu giá lần này, tôi tổ chức một buổi tiệc tối. Một số người lúc đầu đối xử không nóng không lạnh với tôi, bây giờ toàn bộ bọn họ đều lại đây lôi kéo làm quen, khắp nơi đều là nụ cười nịnh nọt ca ngợi. Từ đầu đến cuối trên mặt tôi đều mang nụ cười bình thản, khôn khéo lễ phép ứng phó với mọi người.
Trong đó còn có một ít tu sĩ trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn đi tới ra vẻ bợ đỡ săn đón, thế nhưng chúng tôi còn chưa nói được vài câu, sắc mặt bọn họ đột nhiên tái nhợt, vội vã tìm một cái cớ thuận tiện tránh đi.
Tôi quay đầu lại xem xét, Chu Nguyên Hạo đang bưng ly rượu đứng ở sau lưng tôi, trên mặt treo một nụ cười “hòa nhã dễ gần”.
Tôi lườm anh ấy một cái: “Cách thật xa vẫn có thể ngửi được mùi dấm chua trên người của anh đấy nhé.”
Anh ấy đi tới, như tuyên bố chủ quyền ôm lấy bả vai của tôi nói: “Ai bảo em rất trêu hoa ghẹo nguyệt đây chứ. Anh mà không trông chừng em, nói không chừng ngày mai em đã bị người ta bắt cóc đi rồi.”
Tôi tiếp tục nhìn anh ấy bằng nửa con mắt, có lầm hay không, còn nói như thể tôi là một cô nàng ngốc nghếch chẳng biết cái gì nữa chứ.
Chúng tôi chỉ mới nói chuyện được đôi câu, lại bị những người xông tới làm quen móc nối quan hệ mà phải tách ra. Tôi lại phải ứng phó thêm một đợt, thực sự cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi nhanh chóng đi qua bên cạnh ngồi xuống, ăn chút gì đó bổ sung thể lực rồi nói sau.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn mịn màng tiến tới, đưa một mâm tôm hùm đã bóc vỏ tới trước mặt của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Diệp Vũ Lăng.
Lần này mặc dù nhà họ Diệp không thể lấy được lá bùa ngũ phẩm kia, nhưng mà tôi lại bổ sung bán cho bọn họ hai lá bùa tứ phẩm, uy lực rất lớn.
“Biết cậu thích ăn tôm, lại không kiên nhẫn lột vỏ, cho nên tôi đã giúp cậu lột vỏ xong rồi.” Diệp Vũ Lăng cười nói.
“Tôi sẽ không khách khí đâu đấy.” Tôi cầm lấy đũa, kẹp một miếng lên, chấm vào gia vị rồi nếm thử một ngụm. Đầu bếp này không tệ, hương vị rất ngon.