Tu vi của Chu Nguyên Hạo, vẫn cứ lên đến Quỷ Vương cấp trung thì mới dừng lại, ngọn lửa màu đen khắp cả bầu trời nhanh chóng thu lại, tụ tập lại vào trong cơ thể của anh, quần áo trên người anh đã bị cháy hết, mở hai mắt ra, đôi đồng tử đỏ như máu.
“Bệ hạ, chúc mừng năng lượng của ngài đã hồi phục được một nửa.”
Con rồng đen lớn tiếng nói.
Chu Nguyên Hạo nhìn đôi bàn tay của mình, một năng lượng cực kỳ mạnh, anh rất thích loại cảm giác này, như thể cả trên trời dưới đất đều nằm trong lòng bàn tay của mình vậy.
Vì vậy, ở kiếp trước vì để có được một nguồn năng lượng mạnh mẽ, anh đã đồng ý trả bằng bất cứ giá nào.
“Bệ hạ, bệ hạ.” Đột nhiên, anh nghe thấy có người gọi lớn, nghiêng đầu qua, anh nhìn thấy một người đàn ông cụt tay đi ra từ mảnh trời đầy sương khói, thở phù một hơi rồi quỳ dưới chân của anh, van xin: “Bệ hạ, tôi là gia chủ của nhà họ Ngư, Ngư Ngạo Tuyền, tôi sẵn sàng phụng ngài làm chủ, trở thành đầy tớ trung thành nhất của ngài.”
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông biết tôi là ai sao?”
“Ngài chính là quỷ đế Thừa Hạo, chủ nhân của địa ngục.” Ngư Ngạo Tuyền nằm sạp xuống dưới đất, quỳ bái anh.
Chu Nguyên Hạo hơi híp mắt lại: “Tôi không phải là chủ nhân của địa ngục.”
“Ngài sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chủ nhân của địa ngục mà thôi.” Ngư Ngạo Tuyền nịnh nọt.
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: “Ông đã bị gãy một cánh tay, chỉ còn là một tu sĩ tứ phẩm nhỏ nhoi, tôi cần ông thì có tác dụng gì cơ chứ?”
Ngư Ngạo Tuyền vội vàng nói: “Nhà họ Ngư chúng tôi đang có rất nhiều công trình nghiên cứu về quỷ… quỷ hồn, ở Hoa Quốc có tới mấy phòng thí nghiệm, đối với sự nghiệp của ngài, nhất định sẽ giúp ít rất nhiều.”
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nhìn chằm chằm ông ta, như muốn thìn thấu được trong lòng của ông ta đang nghĩ gì vậy, ông ta chỉ cảm thấy đến cả từng kinh mạch của mình đều bị anh nhìn thấu hết cả rồi, sợ tới sởn cả tóc gáy.
Rất lâu sau đó, mới nghe thấy tiếng của Chu Nguyên Hạo nói: “Ông thật sự muốn trung thành với tôi, làm đầy tớ của tôi sao?”
Ngư Ngạo Tuyền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Bệ hạ, tôi đồng ý vì ngài mà vào nơi nước sôi lửa bỏng, nhất quyết không rời đi.”
“Tốt lắm.” Chu Nguyên Hạo tiến lên phía trước, dùng móng tay rạch nhẹ trên đầu ngón tay của mình, một giọt máu tươi chảy ra ngoài, nhỏ lên trên đỉnh đầu của Ngư Ngạo Tuyền.
Giọt máu đó lập tức thấm vào trong não của ông ta, ông ta lộ ra một vẻ mặt đau khổ, trong mắt loé lên một tia sáng màu đỏ, còn cánh tay bị cụt của ông ta cũng bắt đầu mọc ra xương thịt mới, tốc độ rất nhanh, không tới mấy phút ngắn ngủi, vậy mà ông ta đã mọc ra một cánh tay mới rồi.
Ngư Ngạo Tuyền kiểm tra hết cơ thể của mình, phát hiện ra sức mạnh của mình được cải thiện rất nhiều, trong chốc lát đã đạt đến tứ phẩm cao cấp, mơ hồ có dấu hiệu mở ra trạng thái ngũ phẩm.
Trong lòng ông ta vui mừng khôn xiết: “Đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ.”
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, linh hồn của ông sẽ thuộc về tôi, một khi ông có lòng dã tâm, giọt máu đó bên trong đầu ông sẽ nuốt chửng lấy linh hồn ông.” Chu Nguyên Hạo nói.
“Tôi không dám, tôi không dám.” Ngư Ngạo Tuyền nói: “Tôi sẽ hết mực trung thành với bệ hạ, tôi tuyệt đối sẽ không có một chút dã tâm nào.”
“Tốt lắm.” Chu Nguyên Hạo nói: “Tôi đây từ trước đến nay không bao giờ bạc đãi đối với những người trung thành, ông cứ tiếp tục việc nghiên cứu của ông, lúc nào tôi cần ông, tôi tự nhiên sẽ triệu tập ông đến.”
“Vâng, vâng, tuân chỉ bệ hạ.”
Chu Nguyên Hạo từ phòng thí nghiệm dưới đất đi ra, bước chân đột nhiên dừng lại, nhìn về hướng ngọn núi cách đó không xa, ngọn núi đó rất cao, có một mặt là sường đồi, anh yên lặng một lúc, bóng hình chuyển động, đi về phía ngọn núi kia.
Trên ngọn núi đó, có một người đang đứng, anh ta mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng với mái tóc dài cột sau đầu, xem ra rất hào hoa phong nhã, giống như một vị giáo sư uyên bác vậy.