Mục đích của cô ta là đến ám sát tôi hay sao?
Nhược Khê quả thực là một kẻ ám sát hoàn hảo, điều mà cô ta giỏi nhất là biến hóa thành nhiều dạng khác nhau, tiếp cận mục tiêu một cách âm thầm, kết liễu chỉ bằng một đòn.
Đột nhiên, tôi nhìn lên hai cô gái trước mặt, tôi có hơi nghi ngờ, liệu họ có thật là Lâm Khả Khanh và Tống Anh không?
Lúc này, bên ngoài Bệnh viện nhân dân số 5 của Hà Thành toàn là binh lính, một tiểu đoàn binh lính đã bao vây toàn bộ bệnh viện.
Toàn bộ bệnh viện bị bao phủ trong một đám sương mù đen, tướng quân Cao nghe cấp dưới báo cáo, lau mồ hôi trên trán.
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tướng quân Cao, tình hình thế nào rồi?”
Tướng quân Cao quay đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Cố vấn Chu, anh rốt cục cũng đến rồi.”
Chu Nguyên Hạo mặc quân phục phẳng phiu, nhìn bệnh viện trước mặt, vẻ mặt u ám.
“Cố vấn Chu, binh lính của tôi đã điều tra sơ bộ rồi, những dao động linh lực ở đây cũng giống như ở hang Đuổi Gió.” Tướng quân Cao nói: “Tôi nghi ngờ rằng Bệnh viện nhân dân số 5 đã bị địa ngục xâm chiếm.”
Bệnh viện bao phủ trong màn sương đen phản chiếu vào trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Nguyên Hạo, một lúc lâu sau, anh ấy nói: “Có trụ cột không gian, không cần lo lắng, nhiều nhất là mười giờ, ở đây sẽ được khôi phục.”
Tướng quân Cao cau mày hỏi: “Những người trong đó…”
Chu Nguyên Hạo lắc đầu nói: “Ông phải chuẩn bị tâm lý, không có hy vọng.”
Tướng quân Cao tái mặt, im lặng một lúc, rồi nói: “Khương Lăng cũng đang ở bên trong.”
Chu Nguyên Hạo giật mình, tiến lên một bước, cúi đầu nhìn ông ấy, gằn từng chữ: “Ông nói cái gì cơ?”
Tướng quân Cao lớn hơn anh ấy hai giáp, đã trải qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc đời, trong quân đội rất oai phong lẫm liệt, chỉ cần ông ấy nhìn chằm chằm, là có thể khiến quân lính sợ hãi đến mức tiểu ra quần.
Nhưng ở trước mặt Chu Nguyên Hạo, ông ấy cảm giác được khí tức của mình bị áp chế, rõ ràng quân hàm của ông so với anh ấy thì cao hơn một bậc, nhưng ở trước mặt anh ấy, ông dường như lại trở thành cấp dưới.
Ông ấy miễn cưỡng, giữ uy nghiêm của một tướng quân, nói: “Sau khi kiểm tra danh sách khách đến thăm, cô Khương là đi cùng với bạn học cùng lớp của cô ấy, đi thăm người mẹ đang bị bệnh của bạn cùng lớp.”
Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm: “Chả trách, hóa ra bày ra một trận pháp lớn như vậy là để ám sát Khương Lăng.”
“Tướng quân Cao.” Anh ấy nó: “Việc ở đây giao cho ông. Tôi sẽ vào cứu mọi người.”
Còn chưa kịp nói xong thì nghe ai đó nói: “Tôi cũng đi.”
Tướng quân nhìn lại, thấy đó là con trai mình, Cao Thanh Hoàng, sắc mặt trầm xuống, nói: “Thanh Hoàng, con không được hành động theo cảm tính.”
Chu Nguyên Hạo nhướng mày lạnh lùng nhìn Cao Thanh Hoàng, Cao Thanh Hoàng bước tới, nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy nói: “Anh là một người quan tâm đến đại cục, anh nên biết, có tôi ở đấy cùng, tỷ lệ thắng sẽ cao hơn, anh sẽ không vì ân oán cá nhân, mà không quan tâm đến sự an toàn của Khương Lăng chứ?”
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: “Anh tình nguyện đi theo thì tôi cũng không phản đối, nhưng bên trong rất nguy hiểm, nếu anh không thể sống sót quay trở ra, tôi cũng không biết ăn nói với bố anh như thế nào đâu.”
Vẻ mặt tướng quân Cao lộ ra vài phần mệt mỏi, nói: “Thanh Hoàng, con là con trai duy nhất của đời nhà họ Cao này của chúng ta. Nếu con không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ tới nhà họ Cao chúng ta.”
Cao Thanh Hoàng nhìn bố của mình: “Bố, con nhớ bố đã từng dạy con thân là quân nhân, việc đầu tiên chính là không màng tới sống chết, tất thảy đều phải đặt lợi ích của người dân, quốc gia làm đầu. Bố quên mất rồi sao?”