Trong lòng tôi lặng lẽ tự nhủ, rằng sẽ không bao giờ có ngày đó cả.
Sau khi trở về biệt thự, vừa mở đèn đã thấy Cao Thanh Hoàng ngồi trên sofa, tôi tò mò hỏi: “Muộn thế này rồi sao anh còn chưa về nghỉ ngơi?”
Anh ta nhìn tôi rồi đáp: “Tôi đói bụng.”
Tôi đen mặt: “Đói bụng thì anh không biết tự đi nấu cái gì ăn à.”
“Trước kia đã từng được ăn thịt bò em nấu, bây giờ ăn những thứ khác cứ như nhai sáp vậy.” Cao Thanh Hoàng nghiêm túc nói.
Tôi không nói nên lời, lấy ra mười lăm cân thịt bò trong tủ lạnh, lại tìm thêm một số thảo dược có tác dụng dưỡng khí bổ máu, tăng cường sinh lực cho vào nồi đun, không lâu sau, mùi thơm của món canh đã bay khắp phòng.
Ngay sau khi tôi bưng nồi ra, Cao Thanh Hoàng vẫn như cũ, hoàn toàn không hề tỏ ra thèm thuồng chút nào thế nhưng vừa cầm thìa lên thì khác hẳn, chỉ thấy chiếc thìa như đang bay múa vậy, số thịt trong nồi cũng rất nhanh cũng biến mất.
Tôi không nhịn được, nói: “Ăn chậm thôi, có ai tranh giành với anh đâu.”
Thìa trên tay Cao Thanh Hoàng dừng lại, đột nhiên anh ta hỏi tôi: “Hôm nay Chu Nguyên Hạo lại đến quấy rầy em sao?”
Tôi ngây người hồi lâu rồi đáp: “Anh ấy… Đến giúp tôi một việc nhỏ.”
Cao Thanh Hoàng vừa ăn vừa nói: “Trong lòng em vẫn luôn có anh ta.”
Tôi im lặng hồi lâu, cười khổ: “Chúng tôi không có khả năng gì nữa đâu.”
Cao Thanh Hoàng ăn xong miếng thịt cuối cùng, ngẩng đầu lên, nói: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ giúp em.”
“Giúp thế nào?” Tôi tò mò hỏi.
“Lần sau anh ta còn đến làm phiền em thì em chỉ cần nói…” Anh ta dừng lại: “Nói tôi là bạn trai em.”
Tôi suýt chút nữa thì sặc nước miếng, mặt đen lại, nói: “Có cần phải khoa trương như thế không.”
“Tuy rằng hơi khoa trương nhưng lại rất hữu dụng.” Cao Thanh Hoàng nói: “Em xem đó, tôi còn không màng đến danh dự của tôi nữa rồi.”
Khóe miệng tôi giật giật hai lần, lại còn danh dự nữa, anh thế nào còn không nói chứ ở đấy mà danh dự nữa. “Ăn thịt của anh đi, nhiều thịt thế này còn không chặn được cái miệng của anh nữa sao.” Tôi lườm anh ta, lại không biết tại sao trong lòng tự nhiên lại vui lên một chút.
Anh ta đang an ủi tôi.
Tôi nghĩ nếu như có một ngày, tôi có thể buông bỏ hoàn toàn Chu Nguyên Hạo, cũng có thể suy tính đến cả anh ta.
Hơn nữa ngay cả bản thân tôi cũng không biết bao giờ ngày đó sẽ đến nữa.
An ổn được vài ngày, Tống Anh lại lo lắng nói với tôi, cô ta cảm thấy bố mẹ nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô ta, chắc chắn sẽ lại bày trò.
Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó đến, vừa tan học cô ta liền nhận được điện thoại, là bố Tống gọi đến, nói rằng mẹ cô ta bị xuất huyết não, đã nhập viện rồi.
Tống Anh lập tức hoảng cả lên, dù thế nào thì đó cũng là mẹ cô ta mà.
Tôi cùng Lâm Khả Khanh an ủi cô ta một hồi, rồi cùng cô ta vào bệnh viện, lúc này mẹ Tống còn đang trong phòng cấp cứu đặc biệt, bố Tống cùng cậu thanh niên là em trai cô ta hình như tên là Tống Hoàng Minh, đang ngồi trên ghế ở hành lang, dáng vẻ trông vô cùng tiều tụy.
Tống Hoàng Minh vừa nhìn thấy cô ta liền bật dậy, chỉ vào mặt cô ta mà mắng: “Đều tại chị, chị cứ không chịu kết hôn với Tần Chính Nam khiến mẹ luôn đau đầu, lo lắng buồn bực vì chuyện hôn sự của chị mới dẫn đến bị xuất huyết não! Chị nói xem chị làm thế là có hiếu với mẹ sao?”
Bố Tống thở dài nói: “Tuấn Minh, con đừng trách chị con nữa, đây là số trời rồi, là số trời rồi.”
Tống Anh hoảng loạn: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Đã qua giai đoạn nguy hiểm chưa?”
Tống Hoàng Minh tức giận nói: “Bác sĩ nói đêm nay là giai đoạn nguy hiểm, nếu như không qua khỏi thì mẹ sẽ…”
Mặt Tống Anh trắng bệch, nếu như mẹ Tống thật sự vì cô ta mà chết, cô ta nhất định sẽ ân hận cả đời.
Đúng lúc này, một y tá chạy đến, nghiêm túc hỏi: “Ai là người nhà của Trương Vân Trinh?”