Tôi nhìn chằm chằm miếng ngọc bội, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng vui vẻ: “Cái này là anh tặng cho tôi, do chính tay anh điêu khắc. Lúc anh mới tặng cho tôi, anh còn phong ấn một tia ánh trăng lên trên mặt của miếng ngọc bội, khiến toàn bộ ngôi nhà được bao phủ bởi ánh trăng, nhưng đáng tiếc là ánh trăng đó không tồn tại được bao lâu, bây giờ nó đã biến mất rồi.”
Ánh sáng đỏ trong mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên, dường như anh ấy nghĩ đến điều gì đó, gương mặt lộ ra một chút đau lòng, hai tay ôm lấy đầu của mình.
Tôi nhân cơ hội xông đến ôm chặt anh ấy vào lòng.
Cơ thể của anh ấy đột nhiên cứng lại, nhưng tôi không hề quan tâm gì cả, để đầu của anh ấy dựa vào lồng ngực tôi, dùng sự ấm áp và mềm mại của tôi để ôm chặt lấy anh ấy.
“Nguyên Hạo.” Tôi khẽ thì thào: “Anh đã quên rồi sao? Chúng ta đã từng yêu nhau. Đôi tay của anh đã từng ôm chặt lấy tôi, anh đã từng nói bên tai tôi không biết bao nhiêu lần rằng muốn sống cùng tôi đến lúc đầu bạc răng long.”
“Tôi… đã từng nói như vậy sao?”
“Anh còn nói rằng điều anh sợ nhất chính là đánh mất tôi.” Tay tôi ở sau lưng anh ấy khẽ đưa lên trên: “Anh đã từng nói rằng vì tôi, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
Vẻ mặt của Chu Nguyên Hạo càng thêm đau đớn: “Không, không thể nào, sao tôi có thể nói ra những lời như vậy chứ?”
“Rồi anh sẽ sớm nhớ ra thôi.” Tôi cúi đầu xuống thì thầm vào tai anh: “Anh đã quên mất thứ quan trọng nhất rồi.”
Tay tôi đã chạm tới gáy anh ấy, tôi có thể sờ được một vết thương nông.
Đúng là đây rồi!
Mặt tôi trầm xuống, ngón tay của tôi đâm mạnh vào trong vết thương đó.
Chu Nguyên Hạo “hự” một tiếng, tôi biết, tôi chỉ còn chưa đầy một giây, phải liều thôi!
Tay tôi không ngừng đâm sâu vào bên trong vết thương, đột nhiên tay tôi chạm vào một thứ gì đó giống như rễ cây, tôi nắm chặt lấy nó, kéo thật mạnh rồi rút nó ra khỏi cơ thể của Chu Nguyên Hạo.
Tôi sững sờ, đó là một khối thân rễ với vô số bộ rễ cắm sâu vào máu thịt của Chu Nguyên Hạo.
Chu Nguyên Hạo đột ngột thoát ra khỏi vòng tay của tôi, lùi về phía sau mấy bước, thân rễ lập tức lại chui vào trong cơ thể anh ấy, ngay cả vùng da sau gáy cũng nhanh chóng khép lại và trở nên lành lặn như cũ.
Anh ấy tức giận nhìn chằm chằm tôi, chỉa roi vào mũi tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dám dung nhan sắc để mê hoặc tôi, muốn giết chết tôi ư! Phi Viêm, cô thật là không biết xấu hổ!”
Không được, không thể nào để thứ đó tiếp tục kiểm soát anh ấy!
Trong lúc tôi đang vô cùng lo lắng, không ngờ rằng thiên nhãn trên trán lại mở ra, trực tiếp rơi vào trên người Chu Nguyên Hạo, cơ thể của Chu Nguyên Hạo run lên, anh ấy quỳ một chân xuống, đau đớn ôm lấy đầu mình, đầu đang đau giống như đầu sắp nứt ra vậy.
Tôi lao đến, tia sáng đó đánh nhẹ vào sau gáy anh ấy, máu thịt bị xé toạc ra một lần nữa, lần nữa rút khối thân rễ đó ra.
Nhưng lần này không chỉ thân rễ, mà tất cả bộ rễ đâm sâu vào tuyến huyết mạch của anh ấy đều bị rút ra.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng động ầm ầm rất lớn, một bóng người phi với tốc độ cực nhanh về phía trước, lao thẳng xuống vực sâu.
Là Khương Kha!
Thực lực của cậu ta rất mạnh, sau một loạt tiếng nổ lớn, cậu ta xông đến, nhìn thấy thứ trong người Chu Nguyên Hạo sắp được lấy ra, sắc mặt cậu ta liền thay đổi, lao thẳng về phía chúng tôi.
Đột nhiên, Cao Thanh Hoàng với cơ thể đầy máu cầm con dao dài trên tay, đứng thẳng người dậy chắn trước mặt cậu ta, trầm giọng nói: “Nếu cậu muốn đi qua đó, trừ phi phải bước qua xác của tôi.”
Khương Kha vô cùng tức giận: “Chỉ với anh thôi mà cũng đòi ngăn cản tôi sao!”
Hai người họ đánh nhau, tôi kiên định nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên Hạo, không dám phân tâm, tôi nhổ từng gốc rễ một, chỉ cần một khi chúng rời khỏi cơ thể của anh ấy, chúng liền hóa thành mảnh vỡ màu vàng rồi tiêu tán trong không trung.
Ầm.
Cao Thanh Hoàng nặng nề ngã xuống bên cạnh chân tôi, Khương Kha tức giận đến mức vô số sợi tơ đỏ lao về phía tôi như những con rắn.