Tôi cúi người nhặt lên, còn khá tốt, cũng không phải quá nặng.
Chiến trường cổ này quá lớn, tôi đi mấy giờ liền, rốt cục mới thấy được một tòa thành từ phía xa xa.
Điều quỷ dị nhất chính là tòa kiến trúc kia là một tòa kim tự tháp cực lớn.
Tòa kim tự tháp này cũng có khác biệt với Ai Cập, ngược lại khá giống với kim tự tháp của tộc người Anh Điêng – Châu Mỹ, ở bên trong mộ địa to lớn này lộ ra đầy tử khí âm u, dường như là cự thú viễn cổ đã chết.
Trong lòng của tôi cực kỳ chấn động, đây chính là thánh địa của tộc Hiên Viên!
Tôi bước nhanh qua, đi tới trước tòa Kim Tự Tháp lớn, bên dưới tòa kim tự tháp không có cửa, cửa vào lại ở trên đỉnh, nhất định phải leo lên bằng thang đá.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cái thang đá cao tới vài trăm mét, lập tức có loại cảm giác sợ hãi như bị giáo viên thời trung học phạt chạy 10 km ở sân thể dục.
Tôi cắn răng, mặc kệ, vận khí của tôi tốt như vậy, ngay cả thánh địa của tộc Hiên Viên cũng tìm được, tôi còn sợ leo cầu thang hay sao?
Tôi leo lên cầu thang đi thẳng lên trên, bên trên cái thang có vô số thi thể, tôi rót toàn bộ linh khí vào hai chân của mình, cuối cùng cũng đi tới, lúc đầu bị thương hai chân không nhẹ nên đi tới đây thì hai chân cũng đã mềm tới mức khó mà đi đường nổi nữa rồi.
Tôi ngồi ở trong miếu thần trên đỉnh Kim Tự Tháp nghỉ ngơi một chút, chợt thấy thứ gì đó lóe lên một cái, nhặt lên xem thử thì ra một cái khuy áo.
Đó là một cái khuy với tạo hình độc đáo bao bọc bằng kim loại, phía sau còn có logo của Armani.
Chỗ như này, tại sao lại có thể có cái khuy áo của Armani được?
Tôi chợt nhớ tới, cái này không phải là đồ vật của Cao Thanh Hoàng đó chứ?
Chúng tôi đi chuyến này, là vì muốn tìm kiếm Cao Thanh Hoàng, nhưng đuổi tới Hang Đuổi Gió thì tôi lại bị Địa Ngục ăn mòn luôn rồi, lúc đầu tôi cũng không báo với bọn họ là có hy vọng nào không.
Nếu như Cao Thanh Hoàng thật sự ngoài ý muốn tới được thánh địa của tộc Hiên Viên, hẳn là anh ta có thể còn có chút hy vọng sống sót.
Nghỉ ngơi một lát, tôi đi dọc theo thang đá vào bên trong Kim Tự Tháp.
Đi xuống dưới một trăm bậc thang đá, đột nhiên bước chân tôi dừng lại, giật nảy mình.
Bậc thang đá cuối cùng, mà phía dưới lại là vực sâu vạn trượng, may mắn tôi có mắt dương nên có thể nhìn thấy mọi vật bên trong, ngay cả thi cốt cũng không thiếu cái nào.
Tôi chợt nhớ tới, không phải Cao Thanh Hoàng đã ngã xuống đấy rồi đó chứ?
Buồn bực nắm tóc của mình, chắc không đâu, tên kia dù là người bình thường nhưng tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Đột nhiên tôi lại có cảm giác thiên nhãn trên trán mình nóng lên một chút, một vệt sáng màu vàng từ trong thiên nhãn bắn ra, đánh vào trong hư không, lần này dường như động vào chốt mở nào đó, bên trong hư không có một khối đá lục giác xuất hiện.
Ánh sáng vàng óng tỏa ra bốn phía, từng khối từng khối bay lơ lửng giữa không trung, mỗi miếng gạch đều có những ký tự màu vàng.
Đây là… quỷ thư sao? Hơn nữa là còn quỷ thư vô cùng cổ xưa, so với quỷ thư thông hành bình thường ở địa ngục là hoàn toàn khác nhau.
Cái này khá giống chữ phồn thể hơn là giản thể, chỉ là người Hoa Quốc bình thường đều có thể biết được chữ phồn thể, mà trong địa ngục tất cả quỷ có thể nhận biết quỷ thư không nhiều lắm.
Mà tướng quân Phi Viêm làm người canh giữ Địa Ngục, sống vài nghìn năm, chắc chắn là hiểu được rồi.
Tôi nhìn vào những ký tự kia, trong đầu lập tức xuất hiện những hàm nghĩa của chúng.
Đây là một đoạn chú ngữ, một đoạn chú ngữ mà chỉ người của tộc Hiên Viên mới có thể hiểu được.
Kỳ quái chính là vì sao tôi có thể hiểu?
Tôi sờ lên thiên nhãn, có lẽ vì tôi có nó chăng?
Bên trong mấy trăm khối đá, xen lẫn rất nhiều ký tự khác nhau, nhất định phải dùng ký tự đầu mà tiến vào hiểu nội dung, trình tự còn không thể sai lệch, nếu không những viên đá này sẽ vỡ vụn, tôi cũng sẽ rơi vào trong vực sâu vạn trượng.
Câu thần chú này, là chú Vãng Sinh của tộc Hiên Viên, nghe nói sau khi tộc của họ chết sạch, linh hồn cũng đã đi vào một không gian khác, ở thế giới bên kia sống mãi cả đời.
Về phần chuyện này có thật hay không, ngoại trừ thiên đạo ra, có lẽ không ai biết được nữa.
Tôi hít sâu một hơi, đạp bước đi lên. Vẫn còn may, nền đất ổn định, gạch cũng không vỡ ra.
Tôi nuốt nước miếng một cái, nhìn khắp bốn phía, tìm kiếm các ký tự kế tiếp, mũi chân vừa chạm vào lại lùi lại, viên gạch nhẹ nhàng lung lay dọa cho tôi sợ muốn bay hết cả hồn, khó khăn lắm mới ổn định lại được.
Trong lòng tôi chửi thề một câu, chuyện này cũng quá kích thích rồi.