Tôi mở tin nhắn lên, bên trong chỉ vỏn vẹn có hai chữ: cứu mạng!
Sau hai chữ, còn có bốn con số.
Tôi lập tức khẩn trương bật dậy, muốn gọi điện thoại cho anh ta, nhưng anh ta vẫn đang nằm trong vùng không có sóng.
Ngay lập tức tôi cảm thấy được sau lưng có chút ớn lạnh, nếu như nằm ở trong khu vực không có sóng thì tại sao tôi có thể nhận được tin nhắn của anh ta cơ chứ?
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Tư Hoàng Lăng, anh ấy cũng cực kì lo lắng, gọi điện thoại đến nhà họ Cao hỏi qua một lát, sau đó điện thoại lại cho tôi. Giọng nói anh ấy nghiêm trọng nói cho tôi biết, đã vài tháng rồi nhà họ Cao cũng không liên lạc được với Cao Thanh Hoàng, nhà họ Cao lợi dụng quan hệ bên quân đội của mình để phái ra một đội ngũ cứu hộ, đang ở bên trong rừng Song Vận để tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm thấy được bóng dáng của anh ta.
Tin nhắn này thật sự rất quan trọng, bốn con số kia rất có thể là chỗ ở của Cao Thanh Hoàng, là tọa độ của nơi anh ta đang ở. Anh ta nói rằng tôi không cần phải lo lắng, anh ta đã đem tọa độ nói cho đội cứu hộ kia rồi, sẽ cứu được Cao Thanh Hoàng ra thôi.
Tôi chờ đợi hai ngày, bên kia vẫn không có tin tức gì, tôi có chút lo lắng, đang chuẩn bị gọi điện lại để hỏi một chút, bỗng nhiên Khương Kha lại nói: “Chị, bên ngoài có một ông lão nói muốn gặp chị.”
Tôi nghi ngờ đi vào phía phòng khách, phát hiện một ông lão đang mặc quân phục ngồi ngay ngắn trên sô pha, bên cạnh có hai cảnh vệ được trang bị vũ khí hạng nặng.
Ông lão chậm rãi quay đầu nhìn tôi, hai mắt không có sự tức giận hay kiêu ngạo nói: “Con chính là Khương Lăng sao?”
Tôi kinh ngạc một chút, nhìn thấy người có hình dáng tựa như Cao Thanh Hoàng, hỏi: “Ngài là bố của Cao Thanh Hoàng sao? Vị tướng quân đó?”
Tướng quân Cao gật đầu nói: “Cô gái à, lại đây ngồi đi.”
Tôi đi qua đó, ngồi xuống sô pha nhỏ bên cạnh ông ấy, tướng quân Cao đánh giá tôi rồi nói: “Thanh Hoàng gửi cho con tọa độ, chúng ta đã nhận được, ở sâu bên trong rừng Song Vận. Đội cứu hộ hai ngày nay đã tiến vào khu vực đó, thế nhưng bọn họ đã mất liên lạc với chúng ta rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ấy, ông ấy cúi đầu thở dài, trong chớp mắt như đã già thêm mười tuổi: “Trước kia ông vẫn luôn kiên quyết ra ngoài để chinh chiến, rất ít khi về nhà, vào lúc bốn mươi tuổi mới có được một đứa con, ông cũng mang kì vọng rất lớn vào nó. Hồi ấy, ông cũng đã cho nó nhập ngũ, đáng tiếc rằng bởi vì một số nguyên nhân nên nó khăng khăng xuất ngũ, đi theo những con buôn. Chuyện này là một đả kích rất lớn đối với ông, trong một thời gian rất dài, hai bố con rất ít nói chuyện.”
Nói đến đây, trong mắt ông ấy hiện lên sự áy náy: “Tính cách của nó rất giống ông, đã tin vào chuyện gì rồi thì cho dù có mười con trâu cũng không kéo lại được. Mấy năm nay việc buôn bán của nó rất phát triển, có lẽ nó thật sự không thích hợp để đi quân đội. Ông cũng từng nghĩ rằng nên xoa dịu lại mối quan hệ với nó, thế nhưng tuổi ông cũng đã lớn rồi, ông không thể xuống nước trước được.”
“Sau khi nó mất tích, ông vẫn rất lo lắng, cả một đời này của ông đã giết bao nhiêu người trên chiến trường rồi, chưa từng sợ bất cứ thứ gì, hiện giờ ông mới có thể nếm thử hương vị của sự sợ hãi. Ông thật sự rất sợ, sợ không thể tiếp tục để cải thiện lại mối quan hệ bố con này nữa, cũng sợ rằng không thể thấy nó được nữa.”
Nói xong, ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Đội cứu hộ số hai của ông sẽ được phái đi nhanh thôi, thế nhưng trong chuyện này đã xảy ra những thứ không bình thường… Chuyện của con, ông cũng đã hỏi thăm rồi, con đừng để ý, con trai ông toàn kết bạn với những người, đặc biệt là những người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, ông cũng đã điều tra qua rồi. Ông biết là con có pháp thuật cao siêu của người tu hành, đã cứu con ông vài lần, lần này con có thể niệm tình mối quan hệ ngày xưa với con trai ông, đi cùng với đội cứu hộ số hai được không?”
Tôi gật đầu nói: “Tướng quân, xin ngài đừng gấp, Cao Thanh Hoàng là bạn tốt của tôi, đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cũng đã sớm muốn quyết định như thế rồi.”
Ông ấy vừa lòng gật đầu nói: “Tên nhóc kia quả thật không nhìn lầm người, chỉ tiếc rằng con đã có đối tượng của mình rồi, nếu không thực ra con chính là người con dâu thích hợp với nhà họ Cao của chúng tôi.”
Khóe miệng tôi run rẩy: “Ngài lạc đề rồi.”
Tướng quân Cao cười khổ một tiếng: “Thanh Hoàng vẫn luôn không chịu kết hôn, ông cũng rất sốt ruột.
Con gái, chừng nào thì có thể thích hợp để xuất phát?”
“Lúc nào cũng có thể ạ.” Tôi nói “Được, ông đã sắp xếp đầy đủ rồi, mau chóng đi đến rừng Song Vận.”
Sau khi ông cụ Cao đi rồi, Chu Nguyên Hạo dùng ánh mắt đáng sợ hỏi tôi: “Em thật sự muốn đến rừng Song Vận sao?”
“Đúng vậy.” Tôi vừa thu dọn hành lý vừa nói.
Anh có chút tức giận: “Vì một tên đàn ông, mà em tình nguyện đi mạo hiểm sao?”
“Cao Thanh Hoàng là bạn em mà.” Tôi trừng mắt với anh: “Anh có thể đừng có ghen tuông vớ vẩn như thế được không?”