Ông ta kinh ngạc nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Cô từng đi lính, từng ra chiến trường sao?”
Tôi cười một tiếng, không nói gì. Số lần tôi từng chiến đấu đếm không hết, nhưng đó cũng là chuyện của đời trước rồi.
Thứ như võ thuật, không phải cứ có trí nhớ là được, trong đầu có chiêu thức, nhưng thân thể không theo kịp thì cũng như không. Cũng may tôi đã đột phá tứ phẩm, bằng không tôi tuyệt đối không thắng được người đàn ông vạm vỡ này.
Tôi trầm giọng nói: “Tránh ra, hôm nay tôi không muốn giết người, chỉ muốn mang em trai tôi về nhà mà thôi.”
“Xin lỗi, tôi không thể để các người đi.” Lão Phi Hổ hét lớn một tiếng, vọt tới một lần nữa. Tôi không muốn dây dưa, bèn phá giải sức mạnh bên trong quả đấm của ông ta, dùng lực dẫn dắt kéo ông ta qua, sau đó đánh một chưởng vào sau gáy ông ta. Ông ta hự một tiếng, ngã nhào xuống đất, không động đậy nữa.
“Đi.” Tôi kéo Khương Kha một cái, lại đánh ngã mấy người bảo vệ. Chúng tôi vọt ra khỏi sân bóng, leo lên xe minibus, vội vã rời đi.
Khương Kha hưng phấn nói: “Chị, chị thật là lợi hại! Vừa rồi quả thực quá kích thích.”
Tôi cười một tiếng, nói: “Sau này không được đến những nơi như vậy nữa.”
Khương Kha gật đầu một cái, nhưng lại có chút do dự: “Em không biết sau này mình có thể làm gì? Em mới chỉ học hết cấp ba, chẳng biết gì cả.”
Tôi nhếch nhếch môi: “Vậy thì đi theo chị học bắt quỷ cho tốt. Những người có tiền kia bởi vì muốn tiêu trừ tai nạn, tất cả đều bằng lòng chi ra số tiền lớn.”
Khương Kha dùng sức gật đầu một cái: “Được, chúng ta đảm nhiệm giữ gìn truyền thống của dòng họ mình.”
Lời còn chưa nói hết, tôi lập tức cảm thấy mình như thể bay lên, lực va chạm mạnh khiến trong đầu tôi nổ ầm.
Xe của chúng tôi bị đụng rồi!
Tôi và chiếc xe cùng nhau bay lên không trung lộn vòng mấy lần, sau đó nặng nề rơi xuống đất, còn là đầu hướng xuống dưới.
Đầu của tôi nện xuống trần xe, máu tươi chảy ra từ trong mắt và lỗ tai.
Trong đầu tôi trống rỗng, tôi gắng gượng để không ngất đi, nhưng cơ thể rất đau, đau đến nỗi tôi có cảm giác như bị một chiếc container lớn cán qua vậy.
“Kha à…” Tôi khó khăn quay đầu lại, thấy Khương Kha hôn mê, trong lỗ mũi có máu tươi chảy ra, mơ màng gọi: “Chị…”
“Kha à, đừng sợ, có chị ở đây, chị nhất định sẽ cứu em.” Tôi cao giọng nói.
“Chị, đi mau.” Khương Kha khó nhọc nói: “Không cần để ý đến em…”
“Không, chị tuyệt đối sẽ không bỏ lại em.” Tôi dùng lực dẫn dắt để dời thanh sắt đè ở trên đùi em ấy đi, sau đó nắm tay cậu ấy thật chặt, nói: “Cho dù chị chết, cũng phải bảo vệ em.”
Dứt lời, tôi gian nan kéo cậu ấy, từ chỗ kính xe bị phá hỏng bò ra ngoài.
Ngay lúc này, một đôi chân dừng ở trước mặt tôi. Tôi khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, ánh mắt lạnh như băng, trong tay anh ta cầm một thanh dao Kukri, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống chúng tôi, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Khương Kha.
“Khương Kha, lần này, cậu trốn không thoát đâu.” Người đàn ông kia cười âm hiểm. Tôi nhíu mày, người này là người tu đạo, thực lực cũng đã đạt tới tứ phẩm.
Bàn về thực lực, anh ta cao hơn tôi một bậc.
Tiếp đó, tôi nhìn thấy vô số đôi chân bao vây chúng tôi. Đầu tôi choáng váng một trận, chết tiệt, tai nạn xe vừa rồi chắc chắn đã khiến não chấn động nghiêm trọng.
“Mang hết bọn chúng đi cho tôi.” Người đàn ông ra lệnh.
Tôi cảm thấy mình bị kéo dậy, bị nhét vào cốp sau, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, đầu tôi đau dữ dội, tầm mắt có chút mơ hồ. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi trong một căn phòng được trang hoàng hết sức sang trọng, tôi bị trói chặt vào ghế.
Trong phòng có năm sáu cao thủ, tất cả đều có tu vi tứ phẩm trở lên, mà ở phía đối diện cách tôi mấy bước, có một người đàn ông vóc dáng cao ngất đang ngồi trên ghế sa lông làm bằng da thật phong cách châu Âu.
Người đàn ông không tính là anh tuấn lắm, ngũ quan có góc có cạnh, khoé môi còn có một vết sẹo, lại là người tu đạo, thực lực đã đạt tới ngũ phẩm.