Anh hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói dường như còn mang theo một chút khinh thường. Phong Sơ dọn dẹp đồ đạc xong, đi chuẩn bị đồ ăn cho chó cho Đa Đa, xoa xoa đầu nó rồi mới rời khỏi cửa đi làm.
Đáy mắt Chu Nguyên Hạo hiện lên vẻ lo lắng.
Trên tiết học chuyên ngành, tôi đang vẽ một bức tranh tĩnh vật, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên.
Tôi cầm điện thoại lên vừa nhìn, là một đoạn tin nhắn do Khương Kha gửi tới.
Tôi mở tin nhắn ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Chị ơi, chị mau tới cứu em.”
Tôi lập tức buông bút vẽ, cầm lấy cặp định chạy ra ngoài. Giáo viên dạy chuyên ngành vội vàng la lên: “Bạn học Khương Lăng, em muốn đi đâu vậy ạ?”
“Thưa cô, em cảm thấy không được khỏe cho lắm, có thể là di chứng do chữa bệnh bằng hóa chất.” Tôi dùng vẻ mặt cầu xin nói.
Thái độ giáo viên lập tức thay đổi: “Vậy thì mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng có cậy mạnh, thân thể quan trọng hơn.”
Tôi nở nụ cười cảm kích với cô giáo, lập tức bước ra khỏi cửa phòng học, đi tới bãi đỗ xe khởi động chiếc xe minibus, chạy về phía sân golf St Laurent.
Nghe nói sân golf St Laurent là sân bóng tốt nhất Hà Thành, nơi này rất nổi tiếng, không chỉ có thiết bị tiên tiến và chất lượng phục vụ tốt, mà toàn bộ nhân viên nhặt bóng của bọn họ đều là thiếu niên xinh đẹp.
Nói tới điểm này lại thấy có vẻ mập mờ.
Tôi đậu chiếc minibus ở cổng sân bóng, đang muốn vào cửa, lập tức bị mấy bảo vệ ngăn cản. Bọn họ mặt không đổi sắc nói: “Thưa cô, nếu như cô không có thẻ VIP thì không thể vào trong sân được ạ.”
Sắc mặt tôi trầm xuống: “Làm một cái thẻ hội viên tốn bao nhiêu tiền?”
Bảo vệ khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi một cái: “Bốn trăm năm mươi triệu ạ.”
Tôi trực tiếp lấy một túi tiền mặt to tướng từ trong xe ra, ném thẳng lên mặt bọn họ: “Tránh ra, tôi muốn vào trong tìm người.”
Bảo vệ nhìn thấy tiền, ý coi thường trong mắt càng sâu thêm, đoán chừng bọn họ đã coi tôi thành nhà giàu mới nổi. Nhưng mà xem thường thì xem thường, ai cũng không bỏ qua cho tiền được, cho nên bảo vệ mới hiền lành nói: “Thư cô, cái này… còn cần phải xử lý một ít thủ tục…”
Tên bảo vệ còn đang nói, một người đàn ông anh tuấn mặc âu phục lập tức đi tới, cười nói: “Thưa cô để tôi đưa cô đi làm thẻ hội viên.”
Tôi trực tiếp lấy một xấp tiền ra đưa cho anh ta: “Anh giúp tôi xử lý thủ tục đi.”
Trên mặt người đàn ông anh tuấn kia mang theo nụ cười thỏa đáng: “Rất vui được cống hiến sức lực cho cô, thưa cô.”
“Tôi hỏi anh, ở chỗ của các người có nhân viên nhặt bóng nào tên là Khương Kha hay không?” Tôi hỏi.
Sắc mặt phục vụ khẽ biến, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy thưa nữ sĩ, chẳng lẽ ngài cảm thấy hứng thú với vị kia sao?”
Mặt tôi không chút thay đổi, gật đầu. Phục vụ kia thấp giọng nói: “Thưa cô, cái này lẽ ra tôi không nên nói, nhưng mà tôi phải nhắc nhở ngài chú ý một chút. Phẩm hạnh của Khương Kha không đoan chính, đi đâu cũng quyến rũ khách hàng. Cậu ấy chỉ vừa tới đây được vài ngày mà đã có vài vị khách đánh nhau vì cậu ấy rồi đấy.”
Tôi nhíu mày, phục vụ cảm thấy cần phải rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: “Nếu như ngài không ngại, tôi có thể giới thiệu cho ngài mấy nhân viên nhặt bóng khác, tuyệt đối sẽ không chênh lệch bao nhiêu so với Khương Kha.”
“Không cần đâu.” Tôi thản nhiên nhìn anh ta một chút: “Bây giờ Khương Kha đang ở chỗ nào?”
Phục vụ cúi đầu, che giấu khinh thường trong mắt, nói: “Hôm nay chắc là Khương Kha đang ở sân bóng số ba.”
Tôi vội vàng đi vào sân bóng số ba, nhưng không nhìn thấy cậu ấy, vội vàng kéo một nhân viên tạp vụ lại.
Sau khi cho người nọ vài tờ tiền mặt, người đó mới nói cho tôi biết, Khương Kha đã bị tổng giám đốc Nhiễm dẫn tới khu hội quán.
Tổng giám đốc Nhiễm này nghe nói là khách quen của sân bóng, rất có tiền, còn vung tiền như rác. Lần đầu tiên Khương Kha tới đây, ông ta đã coi trọng cậu ấy, luôn muốn xuống tay với Khương Kha, nhưng mà Khương Kha không chịu khiến cho ông ta hết sức căm tức.
Vẻ mặt tôi trầm như nước, lửa giận trong mắt dường như sắp sửa phun trào.
Tôi quay người, trước hết đi tới khu hội quán vùng một ít tiền, bọn họ lập tức nói cho tôi biết tổng giám đốc Nhiễm đang ở trong phòng của Nhân viên nhặt bóng Khương Kha.