Tôi gật gật đầu, dùng tảng đá viết trên mặt đất: “Chúng ta cần phải đi rồi.”
Chu Nguyên Hạo đột nhiên nắm chặt tay tôi, nhẹ giọng nói: “Thật muốn trúng độc thêm lần nữa quá mà.”
Tôi hung dữ trừng mắt nhìn anh, anh cười càng vui vẻ, giống như một con mèo con vừa được thỏa mãn.
Tôi dùng máu vẽ một trận pháp ở trên mặt đất, ánh sáng màu vàng dâng lên xung quanh chúng tôi, chúng tôi hóa thành hai luồng ánh sáng, biến mất giữa bầu trời đêm.
Lúc ấy chúng tôi cũng không biết, sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi, trong địa ngục đã dấy lên một màn gió tanh mưa máu như thế nào.
Mấy ngày sau, Huyễn Trạch đang thoi thóp bị kéo vào một tòa động phủ nguy nga.
Giữa tầng tầng điệp điệp kiến trúc màu đen, trong không khí tràn ngập một mùi vị ngọt ngào khiến người ta mê say, trong đại sảnh treo từng tấm từng tấm màn che màu đỏ mập mờ, trong màn che có từng đạo từng bóng dáng xinh đẹp mỹ lệ, giống như rắn vặn vẹo qua lại.
Huyễn Trạch cả người huyết nhục mơ hồ, đã không còn hình dạng con người nữa rồi, anh ta bị kéo vào đại sảnh, ném vào trước tấm màn cao nhất trong đại sảnh.
“Bệ hạ.” Hai tên quỷ binh đang kéo anh ta nói: “Đã mang Huyễn Trạch đến rồi ạ.”
Trong màn che, có một ghế ngồi đỏ thắm, mà trên ghế ngồi, có một thân ảnh mảnh mai đang dựa vào, màn che khiến dáng người của anh ta như ẩn như hiện, anh ta mặc một chiếc trường bào màu trắng, cổ áo mở ra lỏng lẻo, lộ ra một mảnh da thịt trắng noãn như ngọc.
Dung mạo của anh ta nhìn không rõ ràng, nhưng chỉ một cái liếc mắt, liền có thể cảm giác được, anh ta là một chàng trai dung mạo tuyệt đỉnh.
Người này, vậy mà lại là Quỷ đế tiếng tăm lừng lẫy của mười tám tầng địa ngục – Phong Sơ.
Bên trong địa ngục, ma quỷ mà tu vi ở dưới Quỷ vương, chỉ có thể hoạt động trong tầng địa ngục mà họ đang ở, nhưng Quỷ đế thì khác, bọn họ có thể đi lại giữa mười tám tầng địa ngục, là sự tồn tại gần với thần.
“Nói đi.” Quỷ đế Phong Sơ mở miệng, giọng nói rất hay, mỗi một âm thanh đều giống như đang gãi lên trái tim của người nghe, khiến trái tim trở nên ngứa ngáy, chỉ muốn ôm anh ta vào trong ngực mà âu yếm vuốt ve: “Là ai đã làm cho anh biến thành như vậy?”
Cả người Huyễn Trạch huyết nhục mơ hồ, gần như không nhìn rõ ngũ quan, giống như một khối thịt vụn, trên đó có một cái động, mà cái động đó, chính là miệng của anh ta.
Anh ta vô cùng suy yếu, mở miệng: “Bệ hạ… Tướng quân Phi Viêm và Quỷ đế Thừa Hạo đã trở về rồi ạ.”
“Cái gì?” Phong Sơ trực tiếp đứng dậy, giọng nói âm trầm xuống mấy độ: “Phi Viêm… Không, Thừa Hạo anh ta… Quay về rồi sao? Anh không nhìn sai đó chứ?”
Huyễn Trạch nói: “Bệ hạ, tôi chính là bị thiên nhãn của tướng quân Phi Viêm làm bị thương, tu vi thụt lùi về lại quỷ tướng, mới có thể bị Quỷ Vương Đan Tuyền đánh thành bộ dạng này, cảm tạ ơn cứu mạng của bệ hạ, từ nay về sau tôi nhất định làm trâu làm ngựa…”
“Ai nói tôi muốn cứu anh chứ?” Phong Sơ cười khẽ hai tiếng, nụ cười yêu mị vô cùng động lòng người: “Nếu anh vẫn là Quỷ Vương, còn có chút tác dụng với tôi, bây giờ anh chỉ là một quỷ tướng, thuộc hạ quỷ tướng của tôi quá nhiều rồi, cần anh làm gì nữa nhỉ?”
Huyễn Trạch hoảng sợ run rẩy đứng lên: “Không, không, bệ hạ, cầu xin ngài, hãy tha cho tôi…”
“Anh là ai, cho dù tôi căm hận Phi Viêm, cô ấy cũng không phải người anh có tư cách nhúng chàm cô ấy.”
Phong Sơ nhẹ nhàng nói, một sợi ruy băng màu đỏ từ trong màn che bay ra, giống như con rắn quấn lấy cổ Huyễn Trạch.
Huyễn Trạch đã nói không nên lời, trong mắt tràn ngập sợ hãi vô cùng vô tận.
Sợi ruy băng tầng tầng lớp lớp quấn chặt lại anh ta, giống như một chiếc kén tằm, anh ta uổng công giãy dụa ở bên trong, cuối cùng, Phong Sơ nhẹ nhàng kéo sợi dây, Huyễn Trạch đã biến thành một vũng nước mủ.
“Thu dọn sạch sẽ cho tôi.” Phong Sơ nói.
“Vâng, bệ hạ.” Một đám người hầu như thuỷ triều từ ngoài đại sảnh tiến vào, dọn dẹp sạch sẽ vũng nước mủ trên mặt đất, lại giống như thuỷ triều rút ra, biến mất vô tung vô ảnh.
Vẻ mặt Phong Sơ u ám, đôi môi đầy đặn cong lên một độ cong lãnh khốc: “Thừa Hạo, anh muốn cùng chị Phi Viêm song túc song phi sao, nằm mơ đi! Năm đó anh khiến tôi làm ra chuyện như vậy với chị Phi Viêm, anh thật sự cho rằng hai người các người sẽ có được kết quả tốt sao? Nằm mơ! Tôi sẽ không để các người được đắc ý đâu.”
Tôi mở mắt, đã quay về trong tòa động phủ đó, tôi ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo một cái, rút tay về.
Anh sửng sốt một chút, trong mắt có một tia chua xót, nhưng cũng không nói gì thêm.
Người tu đạo kia xâm nhập vào trong động phủ của tôi, ngay cả dụng cụ luyện chế đan dược cũng không giữ lại cho tôi, tôi đành phải đi mua một cái nồi đất sắc thuốc, đem cỏ Lang Hoán và hơn ba mươi loại dược liệu khác sắc trong nồi đất ba ngày ba đêm.