Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 446



Tôi lắc đầu, vẫn không nói một lời. Tôi không cách nào hình dung nổi tâm tình mình lúc này. Cho nên nói, kiếp trước ở Chu Nguyên Hạo là bị tôi độc chiếm? Cái từ này thật là tốt mà! Khẩu vị ở kiếp trước của tôi sao lại nặng như vậy chứ? Chuyện này cũng bỏ qua đi, anh hẳn phải rất hận tôi mới đúng, vì sao lại yêu tôi? Còn đối tốt với tôi như vậy? Nếu đổi lại là tôi, có người đối xử với tôi như vậy, tôi hận không thể vạn tiễn xuyên tâm người đó.Chính vì vậy, tôi mới không thể tin anh được, không có cách nào tiếp nhận anh mà không hề có khúc mắc.

Biệt thự riêng của Chu Nguyên Hạo vốn là ở ngoại ô. Anh lái xa một đường về phía Bắc, đi tới một khu rừng. Từ xa xa, tôi nhìn thấy một ngôi miếu hoang. “Trước kia ngôi miếu này gọi là miếu Hồ Tiên.” Chu Nguyên Hạo nói, “Nghe nói trước kia ở nơi này có một con Hồ tiên làm hại một phương. Sau này bị một hòa thường ở ở này thu thập, bị trấn áp ở đây, rồi xây nên một ngôi miếu cầu mưa để trấn áp. Có một thời gian, nghe nói cầu con ở đây cầu cực kỳ linh nghiệm, miếu Hồ Tiên đã từng mạnh mẽ một đoạn thời gian, sau này dần dần lụi bại trong chiến loạn.”

Tôi vẫn không nói lời nào, để chính anh đơn độc nói.

Anh còn nói: “Thiên Huyền hủy đi miếu phong ấn của Hồ tiên, thả Hồ tiên ra, nhưng l nghe nói con Hồ tiên cũng kia không hề rời khỏi miếu, cũng không làm ác. Có điều, yêu thủy chung vẫn là yêu, giữ lại một con yêu quái lớn ở bên cạnh thủ đô, từ đầu đến cuối sẽ không an toàn.”

Trong lòng tôi cười lạnh, đây là hồ sơ ban X nên quan tâm, có chuyện gì của anh chứ? Xe van chạy vào rừng cây. Đường ở trong lừng đã lót đá, cũng thuận tiện, nếu đổi là một chiếc xe sang trọng khác đến đây, vài phút là mài cái bệ này thành chó. Xe van dừng lại ở trước cửa miếu Hồ tiên, Chu Nguyên Hạo mở cửa xe, cực kỳ lịch sự đưa tay ra dắt tôi.

Tôi hoàn toàn không để ý đến anh, trực tiếp đi xuống xe. Nhìn ngôi miếu hoang trước mặt toà này, tôi cũng không có cảm giác được gì cả. Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì sức mạnh của tôi đã bị phong ấn?

Chu Nguyên Hạo đi lên mở ra cửa lớn đã mục, đi vào miếu thờ bên trong. Thần đài bày đồ cúng phụng trong miếu thờ chính là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp mặc váy dài cổ đại, dải lụa màu trên người bay bay, còn có thể lờ mờ nhìn thấy được, năm đó pho tượng này đẹo đẽ, lộng lẫy cỡ nào. Khắp nơi bên trong miếu thờ đều là cát, đá, gạch, ngói vụn. Chúng tôi vòng qua thần đàn, đi vào hậu viện, lại phát hiện một bà lão đang nằm ở cửa hậu viện.

Bà lão kia nhìn cực kỳ già, cả khuôn mặt đều là nếp nhăn, làn da giống như vỏ cây mấy trăm năm, phía trên có đốm mồi trên da. Mái tóc bạc trắng, bẩn thỉu đã sớm biến thành tóc xám. Trên người bà ấy mặc một cái áo bông rách, cuộn thành một cục, hai tay giấu ở trong tay áo, trước mặt còn để một cái chén bể, xem ra là người ăn xin, chạy đến nơi này để tránh tuyết.

Chu Nguyên Hạo đưa tay ngăn cản tôi đang định đi qua, thấp giọng nói: “Miếu cổ ở trong rừng sâu sao lại có được một bà lão như vậy chứ, rất kỳ lạ.”

Đúng lúc này, chúng tôi lại nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Nghe thanh âm này, tuyệt đối là xe việt dã nhập khẩu số lượng lớn. Xe đứng ở cổng, tiếp đó là giọng nói của mấy người người trẻ tuổi truyền đến: “Em Hoa à, nơi này thật sự có hồ ly tinh?”

“Đương nhiên rồi.” Giọng nói của một cô gái trẻ vang lên, “Tôi nghe nói, nơi này trấn áp con hồ ly tinh kia.

Năm đó nó thế nhưng là một mỹ nhân tuyệt thế, lần này cô ta bị Quỷ Vương Diên Hiên thả ra, tôi cũng phải tới gặp để xem thử, đến cùng là cô ta có bao nhiêu xinh đẹp.”

Trong lòng tôi nhịn không được mắng. Đám người tuổi trẻ này thật là một đám ngu ngốc. Con hồ ly tinh này chí ít cũng có tu vi một, hai nghìn năm, các người mới lớn có bao nhiêu, thế mà còn dám tới đây trêu chọc cô ta? Ngại mạng quá dài à?

Chu Nguyên Hạo liếc mắt với tôi ra ý, ôm lấy eo của tôi, đứng cùng một chỗ, trốn ở phía trên trên xà nhà.

Cửa gỗ cọt kẹt một tiếng, ba người trẻ tuổi đi vào.

Ba người này, là hai trai một gái. Dung mạo của cô bé kia cực kì xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy dài, trên mặt trang điểm tinh xảo, giữa lông mày và đôi mắt có nét quyến rũ mờ ảo. Hai tên con trai lấy cô ta làm trung tâm, nghĩ hết mọi cách thổi phồng cô ta. Cô gái này không chỉ có dung mạo xinh đẹp, tu vi cũng đạt tới tam phẩm, hai người trẻ tuổi kia cũng đều là tu vi tam phẩm, ở trong vòng luẩn quẩn tu sĩ của Hoa Hạ, ba người này cũng được coi là thiên tài.

“Em Hoa, nhìn em nói kìa.” Một cậu con trai tuổi trẻ lấy lòng nói, “Một con hồ ly tinh mà thôi, có đẹp thì đẹp được đến đâu chứ?”

Một tên khác còn nói: “Đúng vậy, coi như dung mạo của ả ta xinh đẹp thì cũng là yêu quái, dung mạo cũng chỉ là biến hóa mà ra, sao có thể biến hoá ra được sự quyến rũ chứ. Nào có chỗ có thể so sánh được với em Hoa của chúng ta?”

Tôi quả thực bó tay rồi. Hồ ly cái đều là hẹp hòi, mang thù. Bạn ở ngay trước trước mặt người khác, nói đến dung mạo của người ta, đừng nói là yêu quái nghìn năm, chính là con gái bình thường cũng muốn nổi nóng với mặt bạn nữa. Thật sự là không tìm đường chết sẽ không phải chết.

“Kỳ lạ, em Hoa, tại sao anh không có cảm giác được bất kỳ yêu khí gì cả?” Cậu trai trẻ mặc áo jacket đen nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv