Lời nói còn chưa dứt đã nghe thấy Mị Phong nói: “Là mấy người nói lời đê tiện trước! Có bản lĩnh thì đao thật thương thật đến đây, đừng có cả ngày ở phía sau ăn nói lung tung, các người cho rằng mình là bà cụ ở nông thôn hả, cả ngày chỉ biết đi tám chuyện.”
“Cậu nói cái gì?”
Các sư đệ trẻ tuổi sau lưng Thanh Huyền cũng không nhịn được, ai ai cũng muốn xông lên đánh nhau.
“A di đà phật.”
Bỗng nhiên một tiếng a di dà phật truyền đến, tôi quay đầu nhìn lại, thấy một hòa thượng mặc áo cà sa sải bước đi tới.
Hòa thượng kia ôn hòa rộng mở, bụng rất to, trên đầu nhẵn bóng, mặt rất tròn, có ba tầng cằm, nhìn qua còn tưởng là phật Di Lặc hiển linh nữa.
Trương Hoằng Thái và Thanh Huyền vừa thấy thì vội vàng hành lễ một cái với ông ta: “Sư phụ Vĩnh Thành.”
Hòa thượng Vĩnh Thành cười ha ha nói: “Đây là các vị đạo trưởng đang làm gì vậy?”
Trương Hoằng Thái và Thanh Huyền nhìn nhau một cái, nói: “Sư phụ Vĩnh Thành, đây chỉ là một chút mâu thuẫn thôi.”
“Không sợ có mâu thuẫn, mâu thuẫn thì giải quyết là được rồi.”
Trên mặt hòa thượng Vĩnh Thành từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười, đưa tay mò trong ống tay áo một lát, bỗng nhiên cầm ra một đồ vật, tôi kinh ngạc đến nỗi mắt cũng sắp rối ra ngoài luôn.
Đó là một bộ bài tú lơ khơ.
Đường đường là một đệ tử của phật gia mà lại chơi tú lơ khơ?
Hình như đánh bạc là điều cấm kỵ của phật gia chứ nhỉ?
Ai biết Trương Hoằng Thái và Thanh Huyền lại không hề kinh ngạc khi gặp chuyện kỳ quái, Vân Kỳ vừa uống trà, vừa thấp giọng nói: “Đệ tử Vĩnh Thành 永诚của núi Lương Sơn là sức mạnh tứ phẩm cao cấp, nhưng là một tay chơi bài giỏi. Nghe nói ông ta từng đến Ma Cao, đánh một ván bài với vua bài nổi tiếng ở Ma Cao, đánh cho vua bài phải cam tâm khuất phục, bái ông ta làm thầy.”
Tôi bĩu môi, nói: “Thân là người xuất gia mà cũng học người ta đánh bài, thật là ném hết mặt mũi nơi cửa phật thanh tịnh của núi Lương Sơn.”
Vân Kỳ cười nhẹ, nói: “Trong canh bạc đó, sư phụ Vĩnh Thành thắng sáu trăm chín mươi tỷ, ông ta lấy số tiền này để lập một quỹ chuyên cứu trợ những trẻ em bị ung thư máu. Mỗi lần ông ta tham gia đánh bài thì khoản tiền sau cùng cũng quyên góp ra ngoài, nghe nói trong tài khoản ngân hàng của ông ta chỉ có vài đồng tiền, mỗi lần ra cửa cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để tìm người ăn cơm chùa.”
Tôi hơi sửng sốt, ngay sau đó cười lên, quả nhiên nhìn một người thì không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được.
Hòa thượng Vĩnh Thành cười nói: “Mấy người đều là người tu đạo, động tay động chân quả thật rất khó coi, huống hồ bây giờ đã là xã hội văn minh rồi, đừng gây thêm phiền phức cho chính phủ. Ở đây tôi có một bộ bài tú lơ khơ, mấy người đánh cược một lần, một ván quyết định thắng thua. Người nào thua thì chỉ cần nói xin lỗi, hai bên bắt tay giảng hòa, còn thắng thì mời tôi ăn cơm, thế nào?”
Trong lòng tôi cười thầm, sư phụ Vĩnh Thành quả thật là đi ăn cơn chùa khắp nơi mà.
Thanh Huyền và Trương Hoằng Thái nhìn nhau một cái, hai người đều thấy được ý muốn chiến đấu trong mắt đối phương.
“Được.”
Hai người nói: “Nếu sư phụ Vĩnh Thành đã nói lời hòa giải thì tất nhiên sẽ nể mặt của sư phụ Vĩnh Thành. Cách thức đánh cược như thế nào?”
“Tú lơ khơ mà, có thể đánh cược rất nhiều cách, nhưng tôi cũng biết hai môn phái mấy người cũng được dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhất định là sẽ không bao giờ đánh bài, như vậy đi, chúng ta sẽ chơi trò đánh cược đơn giản nhất là trò tính điểm. Bài này là lão nạp tráo lên, sau khi tráo xong, mấy người sẽ rút ra ba lá bài, điểm của ai lớn nhất thì coi như thắng, sao nào?”
Hòa thượng Vĩnh Thành nói.
Hai người cũng không có ý kiến gì, hòa thượng Vĩnh Thành bắt đầu tráo bài, chỉ thấy cổ tay ông ta lật một cái, bộ bài kia liền dường như có sinh mạng vậy, nhảy nhót rất nhanh trên tay ông ta.
Trước kia tôi cho rằng tất cả các kỹ năng chơi bài của “vua bài”
trong phim đều là kỹ xảo của máy tính thôi, không ngờ đến lại có người thật sự có thể chơi mượt mà như vậy. Bộ bài kia tựa như một con rồng trắng vậy, vờn qua vờn lại trên người ông ta, cuối cùng hai tay ông ta chấp lại, để trong lòng bàn tay rồi sau đó đập rầm một tiếng lên bàn.
Sư phụ Vĩnh Thành cười ha ha hai tiếng: “Mấy người ai lên trước?”
Hai người nhìn nhau một cái, Trương Hoằng Thái nói: “Sư huynh Thanh Huyền lớn tuổi hơn tôi, theo lý nên mời lên trước.”