Anh ta nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, sau đó cúi đầu uống một ngụm: “Không phải anh đang ra tay với sản nghiệp của nhà họ Chu hả? Sao lại có thời gian đến chỗ của tôi vậy? Thế nào? Không thuận lợi à?”
Sắc mặt Vân Kỳ âm lãnh, Thiên Huyền tiếp tục cười nói: “Tôi nghe được một tin đồn, nghe nói Chu Nguyên Hạo đã trở thành gia chủ của nhà họ Chu, quản lý sản nghiệp nhà họ Chu, tiến hành chặn đánh công công ty đã cản trở bọn họ. Chu Nguyên Hạo này còn có mấy phần bản lĩnh, nghe nói lần chặn đánh thứ nhất đã thất bại? Ngài Vân Kỳ, nếu như tôi là anh thì sẽ không đi đến để làm phiền tôi, mà sẽ đi tiến hành lần chặn đánh thứ hai, hoặc là luân phiên công kích lần ba.”
Khóe miệng Vân Kỳ hơi nhếch lên, chậm rãi đi tới trước mặt anh ta: “Ban đầu khi chúng ta liên minh, đã giao hẹn cái gì?”
Hiên nhìn anh ta, không nói lời nào.
Vân Kỳ nói: “Sở dĩ tôi hợp tác với anh, cũng chỉ là vì tôi muốn có được Khương Lăng, điều này, lúc ấy tôi đã nói rất rõ rồi.”
Hiên xoay người, bốn mắt nhìn nhau với anh ta, nói: “Vân Kỳ, tôi không quan tâm anh và Khương Lăng có quá khứ gì, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, cô ấy không phải hạng người bình thường, kiếp trước cô ấy là tướng quân Phi Viêm trần thủ tầng mười tám của địa ngục, sức mạnh siêu phàm. Hơn một ngàn năm trước, tôi đã đến trần gian, dấy lên gió tanh mưa máu ở khắp nơi trên Hoa Quốc, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Là cô ấy đã đánh cho tôi trở về địa ngục, còn phạt tôi bị muôn vàn ngọn lửa cắn xé trái tim. Tôi và cô ấy có thù không đội trời chung.”
Anh ta ngừng lại một chút, đưa ngón trỏ ở bàn tay đang cầm ly rượu kia, nhẹ nhàng chạm một cái lên ngực Vân Kỳ: “Anh là võng lượng, mà còn là võng lượng có sức mạnh của quỷ vương, nếu anh không giết cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng dẫn người đánh vào địa ngục.”
Vân Kỳ cười lạnh nói: “Cho dù là địa ngục thì có làm sao?”
“Anh biết địa ngục là nơi như thế nào không?”
Thiên Huyền hơi híp mắt lại: “Địa ngục tăm tối quanh năm không có ánh mặt trời, càng xuống những tầng địa ngục phía dưới thì bên trong lại càng kinh khủng, còn sinh ra một vài quỷ vật khổng lồ chuyên môn ăn quỷ vật. Tôi từng nhìn thấy một con quỷ vật khổng lồ tên Tịnh ở tầng thứ bảy của địa ngục, nó có thể một mạch nuốt năm quỷ vương một lúc. Anh lại tình nguyện đi đến nơi đó?”
Vân Kỳ lùi về sau một bước, nói: “Anh thật sự cho rằng tôi không biết sao? Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô ấy, thiên đường hay địa ngục cũng chẳng khác gì nhau cả.”
Hiên bỗng nhiên ha ha cười lớn, lại còn vỗ tay: “Đại nhân Vân Kỳ, anh đúng là một kẻ si tình đó. Nhưng anh có chắc rằng cô ấy tình nguyện ở bên cạnh anh không? Anh làm nhiều chuyện vì cô ấy như vậy, có lấy được trái tim cô ấy hả? Đừng tự lừa dối mình nữa, trong lòng cô ấy chỉ có một mình Chu Nguyên Hạo, trong mắt cô ấy, anh không đáng một xu.”
Vân Kỳ cười, bất kỳ ai quen biết anh ta thì cũng biết chỉ cần anh ta lộ ra nụ cười như vậy, thì chứng tỏ là cơn thịnh nộ trong lòng anh ta đang lớn vô cùng.
Cơn thịnh nộ của Vân Kỳ có thể khiến máu chảy thành sông.
Tiếp theo, Thiên Huyền phát hiện mình đang bay lên, rầm một tiếng bị đập mạnh vào vách tường, một luồng sức mạnh xuyên qua người anh ta, mặt anh ta lập tức biến sắc, phát ra một tiếng gào thét đau đớn, trên người rất nhiều vết thương như bị dao sắc cắt vậy, máu thịt bắn hết ra bên ngoài, kinh khủng vô cùng.
Vân Kỳ đi đến trước mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Nếu như không phải vì anh còn có chỗ hữu dụng thì tôi đã biến anh thành vụn thịt từ lâu rồi, anh lại dám cả gan ra tay với Khương Lăng của tôi, xem ra hôm nay không dạy dỗ anh một chút thì anh cũng không biết rốt cuộc bây giờ là ai làm chủ.”
Dứt lời, Vân Kỳ đưa ngón trỏ ra, rạch một đường lên bả vai anh ta, cả cánh tay anh ta đều bị chém rơi xuống đất, Thiên Huyền kêu lên thảm thiết, trong mắt lóe lên một tia sáng tàn bạo, bỗng nhiên thoát khỏi sự cưỡng bức của anh ta, bốn phía xung quanh Vân Kỳ xuất hiện ba, bốn vòng xoáy màu đen, trong vòng xoáy hiện ra từng cánh tay màu đen, bắt lấy anh ta.
Mặt Vân Kỳ không đổi sắc, trong cơ thể phát ra một luồng năng lượng, đập tan ba, bốn cái vòng xoáy màu đen kia, vô số cánh tay quỷ rơi xuống đất, hóa thành từng luồng khói màu đen, tan biến trong không trung.
Sau đó anh ta đưa tay lên ấn một cái, Thiên Huyền liền giống như bị vật nào đó mạnh mẽ đè ở trên người, gầm lên một tiếng, bị tầng tầng lớp lớp đè ngã xuống đất, anh ta vùng vẫy, muốn bò dậy, nhưng căn bản là không động đậy được.
Vân Kỳ chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, nhìn xuống anh ta từ trên cao, nói: “Nếu như anh còn có sức mạnh của quỷ vương, có lẽ tôi còn kiêng kỵ anh, nhưng bây giờ sức mạnh của anh đã bị giảm đi nhiều, vậy mà anh còn muốn làm chuyện mờ ám dưới mắt của tôi, đúng là không sợ chết mà.”
Dứt lời, anh ta đạp một phát lên lưng Hiên, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, xương sườn đã bị gãy.
“Tôi chỉ cho anh cơ hội lần này.”