Tôi lập tức hiểu ra, nếu nói địa ngục thật sự là một nhà tù, những binh sĩ này chính là cai ngục.
“A! Tôi không muốn chịu hình phạt! Không muốn chịu hình phạt!”
Có mấy quỷ hồn sụp đổ, hét thảm một tiếng bỏ chạy khắp nơi.
Lúc này, trong đội ngũ hơn trăm người kia, có vài binh sĩ chạy ra phía trước nhấc cung tên, nhắm chuẩn vào những kẻ bỏ chạy.
Từng mũi tên bay ra, uy lực vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp bắn chết tại chỗ, những kẻ có gan bỏ trốn.
Người còn lại toàn bộ đều hoảng sợ, đứng nguyên tại chỗ không dám cử động.
Đội binh sĩ kia xông vào nhóm quỷ hồn, các quỷ hồn vội vàng đứng sang một bên, nhường đường.
Con đường này, dẫn đến trước mặt tôi.
Đội binh sĩ kia dừng lại trước mặt tôi, bọn họ ăn mặc không khác với những người ở bờ bên kia sông vong xuyên, trên người là áo giáp rực sáng, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, sát khí ngút trời.
Sát khí nồng đậm này, không biết đã giết bao nhiêu người, bao nhiêu quỷ mới tích lũy được.
Mà những con ngựa kia, đều rất cao lớn, toàn thân đen nhánh, bộ lông bóng như sa tanh, trên người khoác lớp giáp nặng nề, đừng nói mấy binh sĩ kia, chỉ một con ngựa này thôi, cũng có thể dọa đám quỷ hồn rồi.
Chiến sĩ dẫn đầu lật người xuống ngựa, đi đến trước mặt tôi, đánh giá tôi một lượt, tôi bị anh ta nhìn đến lông tóc dựng đứng, lẽ nào họ đã nhận ra, tôi là người sống? Hoặc là, họ đã nhìn ra, kiếp trước tôi là quỷ vương ở địa ngục?
Đột nhiên, chiến sĩ dẫn đầu co một chân lại, quỳ một chân với tôi, cánh tay mặc giáp nặng nề vỗ ngực, cúi đầu nói: “Tham kiến tướng quân.”
Đội binh sĩ sau lưng anh ta, đồng loạt xuống ngựa, động tác chỉnh tề giống hệt nhau quỳ một gối xuống đất, tay phải đặt lên ngực, đồng thanh nói: “Tham kiến tướng quân.”
Tôi lập tức sửng sốt.
Đây, đây là tình huống gì?
Tôi không phải quỷ vương sao? Kiếp trước của tôi…là tướng quân gì thế?
Tôi không thể mở miệng hỏi, chỉ đành dùng ánh mắt mờ mịt nhìn anh ta, anh ta lấy một tấm thẻ bài màu đen từ trong người ra, đưa đến trước mặt tôi, nói: “Tướng quân, năm đó khi cô rời đi, dặn dò nhóm thuộc hạ phải canh giữ mười tám tầng địa ngục đàng hoàng, mà khi cô trở về, phải giao tấm thẻ bài này lại cho cô.”
Tôi dùng mắt hỏi: Sao các người biết tôi là tướng quân gì đó?
Quân nhân dẫn đầu kia nói: “Tướng quân, trừ cô ra, không ai có thể rơi xuống sông vong xuyên, mà còn có thể bình an trở ra.”
Tôi gật đầu, nhận tấm yêu bài xem thử, thẻ bài này màu đen, không biết được làm từ chất liệu gì, cầm trong tay, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Trên thẻ bài đó chỉ có hai chữ: Phi Viêm.
Nhìn thấy hai chữ này, cả người tôi chấn động, trước mắt đột nhiên xẹt qua một vài cảnh tượng, trong cảnh tượng đó, cả người tôi mặc giáp đen nặng nề, trong tay cầm thanh đao yển nguyệt, cưỡi chiến mã đỏ rực, gót chân con ngựa kia còn nổi lửa, tựa như hung thú.
Tôi ở trong cảnh tượng đó, dẫn dắt nhóm binh sĩ thực lực mạnh mẽ chinh chiến giữa mười tám tầng địa ngục, quỷ vương dám không tuân thủ quy tắc, toàn bộ đều bị đao yển nguyệt của tôi chém chết.
Phi Viêm, là danh hiệu của tôi, bọn họ gọi tôi là: Tướng quân Phi Viêm.
Đột nhiên, tôi cảm thấy viên châu đang ngậm trong miệng nóng lên, trong lòng chấn động, thời gian một tiếng sắp đến rồi.
Tôi cất yêu bài đi, nhìn người quân nhân dẫn đầu – quần áo của anh ta, hẳn là sĩ quan, gật đầu với anh ta, xoay người đến bên bờ vong xuyên, lấy ra viên phật châu trong miệng.
Lúc này, tôi nghe thấy sĩ quan kia nói: “Tướng quân, khi nào cô trở về, dẫn dắt chúng tôi? Cô không ở đây, những quỷ vương bị trấn áp trong địa ngục, toàn bộ đều bắt đầu nổi loạn.”
Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ta, tuy không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt của tôi nói cho họ biết: Làm tốt chuyện của các anh, tôi tự có sắp xếp.
Vị sĩ quan kia khẽ khom lưng, không dám hỏi nữa, tay tôi dùng sức, rắc một tiếng, nghiền nát viên phật châu.
Gần như cùng lúc, tôi phát hiện mình đã trở về trong sơn động, thầy Tín Thiện đang nhìn tôi với vẻ đầy thâm ý.