Cửa của biệt thự mở ra, Vân Kỳ từ từ đi ra, bước qua tuyết trắng, đứng đối mặt với Chu Nguyên Hạo. Gió thổi trên núi tuyết khiến tóc của hai bay phấp phơ, múa may tán loạn trong không trung.
“Ngài Chu.”
Trên mặt của Vân Kỳ mỉm cười, nhưng nụ cười nhưng không ở đáy mắt. Anh ta nhàn nhạt nói, “Không biết anh nghìn dặm xa xôi tới nhà của tôi là muốn làm gì.”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tôi tới đón người phụ nữ của mình.”
“Người phụ nữ của mình?”
Vân Kỳ cười nói, “Thật sự xin lỗi, nơi này không có người phụ nữ của anh.”
“Bớt nói nhiều lời.”
Âm thanh của Chu Nguyên Hạo lạnh lùng, “Tôi đến đón Khương Lăng.”
Ý cười của Vân Kỳ càng sâu: “Đón cô ấy? Anh dựa vào cái gì để đón cô ấy? Cô ấy đồng ý đi theo anh sao? Coi như cô ấy đồng ý đi theo anh, anh có thể bảo vệ được cô ấy không?”
Chu Nguyên Hạo đáp: “Chuyện đó không cần người ngoài như anh quan tâm.”
“Người ngoài?”
Đáy mắt của Vân Kỳ có một loại lành lạnh khẽ chuyện động, “Tôi quen biết với cô ấy hơn một nghìn năm. Cuối cùng ai mới là người ngoài đây? Tôi không tâm tình đấu võ mồm với anh.”
Cổ tay của vẫn Kỳ khẽ đảo, một cây roi màu đen xuất hiện ở trong tay của anh ta, khí tức của quỷ ở trên người anh ta tăng lên liên tục, so với thời điểm chiến đấu với Tư Không Thiểu Trạch lần trước còn mạnh hơn, một màu đỏ sậm hiện ra ở đáy mắt.
Vân Kỳ mỉm cười lạnh lùng, nói: “Muốn liều mạng với tôi? Lấy thực lực bây giờ của anh, hoàn toàn không đáng chú ý ở trước mắt tôi. Dù cho là liều mạng thì sao chứ, chẳng qua là mất mạng một cách vô ích.”
“Mày nói nhảm quá nhiều.”
Giọng nói của Chu Nguyên Hạo âm trầm, sau lưng giống như có lửa ở Địa ngục cháy hừng hực.
Tôi cắn răng, xoay người chạy nhanh chạy phía ngoài cửa, hô to một tiếng: “Dừng tay!”
Động tác của hai người dừng lại, đều quay sang nhìn tôi. Ánh mắt của Chu Nguyên Hạo nhìn tôi rất sâu, nhẹ nhàng gọi: “Khương Lăng.”
Trái tim của tôi lạnh lẽo, đi đến bên cạnh Vân Kỳ, sắc mặt lạnh như băng: “Chu Nguyên Hạo, anh đi đi, tôi sẽ không đi với anh.”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo lập tức thay đổi: “Khương Lăng, đừng ầm ĩ.”
“Ai ầm ĩ với anh chứ.”
Tôi trầm mặt, nói: “Chu Nguyên Hạo, chúng ta đã kết thúc rồi, anh đi đi.”
Trong mắt Chu Nguyên Hạo đều là lửa giận, lại hít một hơi thật sâu, làm dịu lửa giận trong lòng, nói: “Khương Lăng, em nghe anh giải thích đã. Anh không hề phản bội em. Những gì em nhìn thấy trước đó đều là anh nói hưu nói vượn với bọn họ. Hôm đó anh biết em sẽ không đến, cho nên mới sẽ dẫn theo bọn họ.”
Tôi lạnh nhạt nói: “Tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng nhà họ Chu đã tuyên bố phân rõ giới hạn với tôi, chắc không phải là giả chứ?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Đó là đại diện cho nhà họ Chu, không liên quan gì đến anh.”
“Anh là người nhà họ Chu, càng là gia chủ đời sau của nhà họ chu mà ông cụ đã chỉ định. Hành động của nhà họ Chu sao có thể không có quan hệ gì tới anh chứ?”
Tôi kích động nói, “Anh tin tưởng tôi không? Anh có từng chiến đấu vì tôi không? Có muốn đoạn tuyệt với nhà họ Chu không?”
“Anh đồng ý.”
Chu Nguyên Hạo ngắt lời tôi, nghiêm túc nhìn tôi, gằn từng chữ, “Anh đồng ý vì em đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu. Cái chức vị gia chủ của nhà họ Chu kia, anh không làm cũng được. Đối với anh mà nói, không có thứ gì quan trọng hơn em cả.”
Tôi ngây người một giây, lập tức nở nụ cười, trong tươi cười mang theo mấy phần đau đớn: “Đương nhiên rồi, Vũ Hạo. Với anh mà nói, tôi thật sự rất quan trọng. Bởi vì tôi là mạng sống của anh mà. Không có thân thể Cửu Âm của tôi, anh cũng khó mà hồi sinh được.”
Chu Nguyên Hạo lớn tiếng nói: “Tôi muốn sống lại cũng là vì muốn cùng em thật lâu, không muốn âm dương cách biệt. Nếu không làm một con quỷ thì sao chứ?”
“Đủ rồi, Vũ Hạo.”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, dường như rất mệt mỏi, trầm giọng nói, “Em không thể để anh vì em mà mạo phạm đến ông nội anh kính yêu nhất được. Tuổi thơ của anh bị mọi người xa lánh, tất cả mọi người đều coi anh là quái vật, là ngôi sao chổi. Là ông cụ đã che chở anh, yêu thương ngươi. Nếu như anh cãi lời ông ấy, anh còn là người nữa sao? Nếu hôm nay anh vì em làm như vậy, một ngày nào đó anh sẽ hối hận. Sự hối hận của anh sẽ trở thành thuốc độc trong mối quan hệ của hai chúng ta. Thay vì đợi đến lúc đó, chúng ta trách móc, làm tổn thương lẫn nhau thì hiện tại tốt nhất nên tách ra.”