Hắn ta giết người ngay trước nhiều người như vậy, những người khác thế mà không hề hay biết, vẫn hi hi ha ha.
Tư Không Uy Vũ lại xách một phụ nữ tới, mặc dù người phụ nữ này tinh thần vẫn hoảng hốt nhưng vẫn chỉ phía trên lầu, cười hì hì nói: “Cậu Tề đang chơi người mới, ha ha, là cô gái được tuyển chọn từ tỉnh Nam Vân đó, cậu Tề thật sự rất biết chơi.”
Tư Không Uy Vũ không giết cô ta, mặt lạnh ném sang một bên, mấy bước liền xông lên lầu hai, tôi và Chu Nguyên Hạo theo sát phía sau.
Hắn ta đơn giản thô bạo đá một người bay ra ngoài cửa phòng ngủ, tôi lập tức liền sửng sốt.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, giường trong phòng ngủ được đặt ở chính giữa gian phòng, dưới giường vẽ trận đồ ma pháp, trong màn lụa màu đỏ có thể nhìn thấy một bóng người đang điên cuồng gặm cắn nuốt ăn lấy cái gì đó.
Tôi đang chuẩn bị đi lên thì bị Chu Nguyên Hạo giữ chặt, lắc lắc đầu với tôi: “Nhìn kỹ hẵng nói.”
Tư Không Uy Vũ lại không sợ chút nào, trực tiếp đi qua, xốc màn lụa lên.
Bên trong màn lụa là một người đàn ông tuổi trẻ có bóng lưng rắn rỏi đang cưỡi lên người một cô gái, thân thể cô gái đã bị mở ngực mổ bụng, gã đang chui vào trong bụng cô gái, ăn đến say sưa ngon lành.
Nghe thấy âm thanh, người kia chậm chậm quay đầu lại, mặt mũi đều là máu tươi, trong tay còn cầm đoạn ruột đã ăn được một nửa.
“Gru!” Gã phát ra một tiếng gầm thét không giống loài người, Tề Nam này đã bị ác ma bám thân.
Tư Không Uy Vũ đưa tay nắm cổ của gã, nắm đầu dùng sức vặn một cái, trực tiếp vặn một trăm tám mươi độ, sau đó ném xuống đất.
Tề Nam phun ra một dạng đồ vật nhìn như nhựa đường, nó muốn chui vào trong khe hở của sàn nhà, Tư Không Uy Vũ lạnh hừ một tiếng, một chân đạp lên, nhựa đường liều mạng giãy dụa phun trào nhưng lại không thể làm gì.
“Đây không phải là ác ma trong video kia.” Chu Nguyên Hạo nói, “Chỉ là ác ma thấp kém mà thôi.”
Tư Không Uy Vũ vươn tay, nhựa đường bị hút lên từ dưới đất, ngưng tụ thành một hình tượng cái đầu ác ma bên trên mọc ra sừng dê.
Ác ma kia so với loại chúng tôi nhìn thấy trong phim truyền nước ngoài giống nhau như đúc, toàn thân đen nhánh, trên đầu có sừng dê dài, hai chân cũng là móng dê, bộ dáng hung ác xấu xí.
Nó hé miệng, giận dữ hét: “Con người ngu xuẩn, lại dám vô lễ với ta, chủ nhân nhất định sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh.”
Tôi ngây ngốc một chút, nghiêng đầu hỏi Chu Nguyên Hạo: “Nó nói tiếng Trung sao? Ác ma ngoại quốc cũng sẽ nói tiếng Trung sao?”
“Đương nhiên sẽ không.” Chu Nguyên Hạo nhíu mày, nhìn kỹ con ác ma kia một chút, bỗng nhiên nói, “Nó cũng không phải là ác ma nước ngoài mà là đến từ Địa Ngục.”
Tôi không hiểu, kỳ quái hỏi: “Ác ma nước ngoài thì không đến từ Địa Ngục sao?”
“Địa Ngục đó cũng không phải là cùng một nơi với Địa Ngục của chúng ta.” Chu Nguyên Hạo nói, “Cái gọi là Địa Ngục thật ra chính là một không gian khác. Bên ngoài thế giới mà chúng ta đang sinh sống này có rất nhiều không gian, bên trong những không gian này có rất nhiều sinh vật khủng bố sinh hoạt. Những không gian này thỉnh thoảng này sẽ tương giao với không gian của chúng ta, mười tám tầng Địa Ngục của chúng ta và không gian này có tọa độ tương giao ở Hoa Hạ. Còn tọa độ không gian của Địa Ngục thế giới phương tây thì ở nước ngoài.”
Tôi nghe có chút choáng: “Ý của anh là không thể triệu hoán ác ma nước ngoài ở Hoa Hạ sao?”
“Không thể trực tiếp triệu hoán ác ma từ Địa Ngục ở nước ngoài, nhưng ở nước ngoài có rất nhiều ác má đã sớm bị triệu hoán, tồn tại trong thế giới ác ma của chúng ta, người khác có thể triệu hoán bọn chúng thông qua ma pháp trận.”
Tôi miễn cưỡng hiểu: “Nói cách khác, ác ma này thật ra là từ mười tám tầng Địa Ngục?
“Quái vật từ mười tám tầng Địa Ngục không xưng làm ác ma, mà là quỷ quái.” Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm con mắt của con quỷ kia, nói: “Mày tới từ tầng thứ mấy của địa ngục?”
“Ha ha ha ha.” Quái vật kia cười to, “Các người là đám người ngu xuẩn, triệu hồi chủ nhân của tao, ngài ấy sẽ giết sạch tất cả chúng mày, giết sạch!”
Tư Không Uy Vũ lạnh mặt nhìn quỷ vật trước mặt: “Chủ nhân của mày là ai?”
“Chủ nhân của tao là đại nhân Thiên Huyền ở tầng thứ bảy địa ngục.” Quỷ vật cười gian nói, “Chủ nhân của tao vô cùng mạnh mẽ, hơn 1,600 năm trước đã từng giáng lâm thế gian, sức mạnh của ngài đã khiến mấy triệu người chết, toàn bộ thời đại máu chảy thành sông.”
Hơn 1,600 năm trước?
Tôi nhìn Chu Nguyên Hạo một chút, anh nói: “Thời đại kia chính là thời kì Ngũ Hồ loạn hoa.”
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
Tư Không Uy Vũ thản nhiên nói: “Nói nhảm nhiều quá, chủ nhân của mày ở đâu?”
Quỷ vật cất giọng the thé nói: “Chúng mày tìm không thấy ngài, ngài đâu đâu cũng có!”
Tư Không Uy Vũ đưa ngón trỏ ra, móng tay thật dài, đâm vào trên đầu quỷ vật, rót một giọt máu cương thi huyết vào trong đầu quỷ vật.