Sau
Dứt lời, tay áo to rộng vung lên, một thanh trường kiếm dài ba thước bay ra từ trong tay áo, một phân thành hai, hai chia làm bốn, bốn chia thành tám trong không trung, tạo thành kiếm trận bát quái, lao về phía con xà lớn tám đầu mà chém Con xà lớn tám đầu lại có thể gắng gỡ chống đỡ được mười mấy hiệp trong kiếm trận bát quái, mới bị chém đầu, rơi xuống đất, hóa thành một vũng máu.
Lý chưởng môn thu hồi trường kiếm, lại vung tay áo, thu hồn phách của Tần Thiếu vào trong tay áo, lạnh lùng nói: “Người bạn, nếu tới, cũng đừng rụt đầu rụt đuôi, ra mặt đi.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một âm thanh vang lên trong không trung, quỷ dị chính là, hắn nói tiếng Nhật.
“Âm Dương Liêu tao, thề phải giết hết thanh niên tài Tuấn của giới tu đạo Hoa Quốc, khiến cho tu đạo giới Hoa Quốc đoạn tử tuyệt tôn.”
Tuy rằng là tiếng Nhật, nhưng kỳ quái chính là, tất cả chúng tôi đều nghe hiểu được.
Lý chưởng môn hừ lạnh một tiếng: “Không phải chân thân tới sao? Không sao, tao còn khiến mày đến mà không trở về được.”
Nói xong, hai tay kết ấn mấy cái pháp ấn, chân đi trên gió mạnh, sau đó véo một ngón tay, hướng trên không trung, bắn ra một luồng ánh sáng màu vàng, trên không trung hiện lên một tia gợn sóng màu đen, ánh sáng màu vàng đánh vào trong đó, bên trong truyền đến một tiếng kêu rên.
Những gợn sóng đen kịt nổ tung như cơn lốc thổi qua, tất cả mọi người chúng tôi ở hiện trường đều bị thổi bay liên tục lùi về phía sau, đầu lưỡi ngọt, suýt chút nữa nôn ra máu.
Trong nháy mắt, đều không thấy gợn sóng màu đen và chùm tia sáng màu vàng đâu, Lý chưởng môn hạ xuống lui về phía sau vài bước, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hai người đạo trưởng đứng sau ông vội vàng bước lên đỡ lấy ông ấy, ông ấy thấp giọng nói: “Kẻ này tới, ít nhất là âm dương sư cấp năm, ít nhất là đại doãn Âm dương.”
“Chưởng môn, có cần đuổi theo hay không?”
“Không cần, kẻ tới không phải chân thân, huống chi hắn bị tôi tấn công, bị thương cũng không nhẹ, không có mười ngày nửa tháng thì không khôi phục hết được.” Lý chưởng môn xua tay nói, “Việc cúng bái hành lễ quan trọng nhất, hoàn thành xong đàn tràng độ vong trước đã.”
Quỷ dị chính là, vừa rồi mọi người đều bị năng lượng kia thổi bay, nhưng pháp đàn và vô số pháp khí vẫn còn được bày nguyên ở nơi đó, đến cả ánh nến cũng chưa tắt.
Dường như Diệp Vũ Lăng nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, thấp giọng nói: “Pháp đàn có Tam Thanh bảo vệ, một tên âm dương sư nhỏ bé sao có thể hủy diệt được.”
Trình tự của đàn tràng độ vong dài dòng, nhưng mỗi một phân đoạn đều không thể lược bớt, đến cuối cùng kết thúc, trời đã sắp sáng, Lý chưởng môn và rất nhiều các đạo trưởng mệt nhọc một đêm đi xuống nghỉ ngơi, nghi trượng Lý Thành Quan thì sắp xếp phòng cho chúng tôi nghỉ ngơi.
Trong lòng tôi biết, tuy rằng Lý chưởng môn cố gắng chống đỡ, nhưng tối hôm qua ông ấy bị thương cũng không nhẹ, lúc này chắc là đi chữa thương rồi.
Chịu đựng cả đêm khói bụi, lại ăn một trận đòn của đại doãn Âm dương, tôi có chút mỏi mệt, định đi vào WC rửa mặt một chút, rồi cố gắng ngủ một giấc.
Trong đạo quán đều là nhà vệ sinh công cộng, tôi cầm chậu và khăn lông thì thấy, không phân biệt nam nữa, lập tức có chút chán, cũng may lúc này không có người, nên tôi mau chóng tắm rửa rồi rời khỏi.
Mới vừa rửa mặt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, sợ hãi kinh ngạc: “Ai?”
Một bóng người đi vào WC, tôi nhìn rõ người tới, sắc mặt thay đổi, duỗi tay sờ ngọc bội ở trong lòng ngực, lại phát hiện ngọc bội đã bị tôi ném ở trong phòng.
Cổ tay tôi di chuyển, tướng quân Kim Giáp xuất hiện ở trong tay, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu muốn làm gì, Chu Nguyên Chính?”
Chu Nguyên Chính cũng không qua đây, mà dựa vào cửa lớn của WC, lạnh nhạt đánh giá tôi, ánh mắt kia làm tôi có chút không thoải mái.
“Cậu đã nhìn đủ chưa?” Tôi tức giận nói, “Nhìn đủ rồi thì mau chóng cút đi cho tôi.”
“Chu Nguyên Hạo là người chẳng may.” Chu Nguyên Chính bỗng nhiên mở miệng nói.
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Tôi sẽ không tin lời mà ông Gia Cát nói, huống chi ông Gia Cát cũng chưa nói anh ấy sẽ khắc vợ.”
Chu Nguyên Chính nói: “Cô biết vì sao bố tôi chán ghét anh ta không? Không chỉ là bởi vì lời của ông Gia Cát. Lúc mẹ của Chu Nguyên Hạo sinh anh ta, bố nhận được tin, đuổi tới bệnh viện, ở trên đường đã ép chết một con chó, ông ấy xuống xe kiểm tra, phát hiện con chó kia chưa hoàn toàn tắt thở, mà dùng ánh mắt hung ác tàn bạo, tràn ngập phẫn nộ và oán hận trừng mắt nhìn ông ấy, ánh mắt đó giống như là muốn chết băm chết dầm ông ấy.”
“Sau đó bố đến bệnh viện, vừa lúc mẹ của Chu Nguyên Hạo sinh anh ta, bác sĩ ôm đưa cho ông ấy, bố phát hiện, anh ta vừa mới mới sinh ra, đôi mắt lại có thể mở, anh ta dùng ánh mắt oán hận nhìn bố, ánh mắt đó, giống hệt như ánh mắt trước khi chết của con chó bị ép chết lúc ấy.”
“Cho nên, bố vẫn luôn nói Chu Nguyên Hạo đặc biệt sinh ra để báo thù, cả đời này của anh ta, chính là vì báo thù cho kiếp trước.”