Vừa hay, tao đang ở đây, sẽ giết chết tất cả các người. Cho nên tao nghĩ cách thông báo cho bộ hạ ở bên ngoài, để bọn họ dùng bí thuật đưa quỷ nô vào đây.”
Cô ta cúi đầu, dùng ánh mắt đắc thắng nhìn tôi: “Và mày, tao nhất định phải đích thân ra tay, đích thân giết mày.”
Tôi cắn răng trừng mắt nhìn cô ta: “Đến cả Nguyên Hạo cô cũng muốn giết sao?”
“Nguyên Hạo?” Cô ta nhìn về phía ngoài cửa, khóe miệng nhếch lên, “Tao đương nhiên không nỡ giết anh ấy, anh ấy là của tao, tao muốn anh ấy vĩnh viễn làm quỷ nô cho tao.”
“Mơ tưởng!” Diệp Vũ Lăng bị thương đầy người, lao ra từ trong màn sương đen, trên hai tay cô ấy quấn đầy sợi tơ màu hồng, cả người là máu, sợi tơ hòa lẫn vào trong máu, đều không thể phân biệt, và tên đàn ông Nhật Bản hèn hạ kia, đã bị quật đến hồn phi phách tán.
“Ha!” Cô hét lớn một tiếng, đôi tay tung bay như điện, sợi tơ màu hồng giống như lưới đánh cá ùn ùn kéo đến tóm lấy Văn Diên Ương, “Đi chết đi!”
“Không biết tự lượng sức mình.” Hai tay Văn Diên Ương vung lên, một trận kình phong cuốn ra, chạm vào sợi tơ màu hồng kia, trực tiếp xét đứt sợi tơ màu hồng, và Diệp Vũ Lăng cũng bị gió cuốn lấy, bay ra ngoài một cách thô bạo, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi to.
Văn Diên Ương quay đầu, túm lấy đầu tôi, trong âm thanh tràn ngập oán độc: “Kết thúc rồi, chết đi, Khương Lăng.”
Mà lúc này, ở bên ngoài thế giới ý thức, toàn bộ thành phố Tây An đều bao phủ trong mây đen, sấm sét ầm ầm, từng hạt mưa lớn rơi xối xả xuống dưới, nhưng không khí vẫn cứ oi bức không chịu nổi, bực tức của mọi người cũng tăng không ít.
Một chiếc Lincoln màu đen xuyên qua màn mưa dày đặc, nước bắn tung tóe trên con đường nhựa trơn bóng đầy nước.
Chiếc Lincoln dừng lại trước một tòa nhà kiến trúc cổ phong, trước tòa nhà kiến trúc cổ phong thiết lập dây cảnh báo màu vàng, có cảnh sát trang bị súng trên vai, đạn lên nòng canh giữ.
Còn có mấy người nhìn có vẻ rất có thế lực, theo sau là mấy người tùy tùng bên cạnh, tùy tùng nghe theo bung dù, lặng lẽ đứng bên ngoài dây cảnh báo, mục hàm lo lắng nhìn tòa nhà kiến trúc cách đó không xa.
Thấy chiếc Lincoln xuất hiện, mấy người kia vội vàng đi lên đón.
Một đạo sĩ bước xuống từ ghế phụ của chiếc Lincoln, hắn căng dù ra, mở cửa ghế sau, lại một đạo sĩ khác bước xuống.
Vị đạo sĩ kia tóc bạc phơ nhưng mặt vẫn hồng hào, có lẽ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, trên người mặc một chiếc trường bào màu xanh lá giản dị, chân đi một đôi giày vải màu đen, trong tay còn cầm một cây phất trần.
Sau khi ông ta xuống xe, đôi giày vải đi trong nước, nước trên mặt đất lại rút sang hai bên một cách kỳ lạ, không dính lên chút nào.
Một trong số mấy người bước lên chào đón, có một người là Chu Văn Mộc, còn có một người là chú hai của Diệp Vũ Lăng, trên mặt bọn họ đều mang theo vài phần lo lắng, hành lễ với lão đạo sĩ, nói: “Đã từng gặp qua Trương chưởng môn.”
Người này chính là chưởng môn của thế hệ Mai Sơn, sư phụ của Trương Hoằng Thái- Trương Xương Thành.
Là một trong những trưởng môn của hai phái tu đạo lớn của Hoa Quốc, Trương Xương Thành đã hơn chín mươi tuổi, nhưng nhìn từ ngoài, lại chỉ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, có thể thấy được thực lực thật sự cao cường như thế nào.
Trương Xương Thành ra khỏi Mai Sơn đã lâu, hiện giờ lại đuổi tới đây trong vòng một ngày, đủ thấy Trương Hoằng Thái trong mắt ông ta quan trọng như thế nào.
Trương Xương Thành gật gật đầu với mọi người, hỏi: “Tình hình như thế nào?”
Một người đàn ông cũng mặc áo đạo sĩ trong đám người bước ra, hơn bốn mươi tuổi, nhưng áo đạo sĩ trên người là màu xám.
Người này là một trong những nghi trượng của phái Hoa Sơn- Lý Thành Quan.
Phái Hoa Sơn là một trong những phái của Đạo giáo, cách thành phố Tây An rất gần, thành phố Tây An có thể nói là địa bàn của phái Hoa Sơn, nơi này xảy ra chuyện lớn gì, thông thường đều là phái Hoa Sơn xuất hiện giải quyết.
Lý Thành Quan làm lễ nghi theo cách của Đạo giáo với Trương Xương Thành, nói: “Trương chưởng môn, từ ngày hôm qua liên hoan thưởng trà đã bắt đầu, quán trà này đã bị một đoàn sương đen bao vây, tất cả người bên trong đều mất liên lạc. Sau khi mấy vị sư huynh tinh thông trận pháp của phái Hoa Sơn chúng tôi đã xem xét qua, xác định đây là một trận pháp, nhưng trận pháp này không thuộc về hệ thống tu đạo của Hoa Quốc chúng ta, mà là trận pháp của Nhật Quốc, tên là tám vân khóa linh trận, một khi mở ra, có thể giam giữ linh hồn của người trong trận, nghiền thành mảnh nhỏ.”
Sắc mặt Trương Xương Thành lập tức trở nên nặng nề, Lý Thành Quan vội vàng nói: “Trương chưởng môn bớt giận, một vị sư huynh của chúng tôi bất chấp tính mạng nguy hiểm từng vào quán trà, phát hiện linh hồn của mọi người đều không ở trong cơ thể, lại cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chắc hẳn là có người ra tay, bảo vệ hồn phách của bọn họ. Hiện giờ tất cả người của phái Hoa Sơn tôi đều xuất động, kiểm tra khắp nơi trong thành phố Tây An, chắc chắn rất nhanh đã có thể tra ra tăm tích của những âm dương sư Nhật Quốc đó.”
Trương Xương Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tám vân khóa linh trận, tôi cũng đã từng nghe qua, đây là một trận pháp khổng lồ, không mất ba bốn năm không thể thành hình. Có thể một lần giam giữ hơn hai mươi linh hồn của người tu đạo, ở bên trong thành phố Tây An, có rất nhiều nhà lầu của tu vi mới đều là một trong những trận pháp tạo thành. Hoa Sơn các người ở rìa thành phố Tây An, nhưng sao lại có thể để người Nhật Quốc muốn làm gì thì làm?”