Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 232



Chúng tôi đã tìm kiếm trong thị trấn một lúc, nhưng không tìm thấy lối ra, con đường ra bên ngoài đều bị chặn bởi một hàng rào vô hình.

Thanh niên trẻ tuổi tên là Hoàng Hải thậm chí còn nhảy lên ngói nhà, muốn từ căn phòng đi ra ngoài, ai ngờ vẫn cứ gặp hàng rào vô hình kia, nó tựa như một cái nắp nồi khổng lồ, bao trùm lên toàn bộ cổ trấn, chúng tôi căn bản không có lối thoát.

Mặt trời nghiêng tây, trời đã về đêm, trong đêm vắng vẻ như vậy, không ai trong chúng tôi dám đi dạo một vòng nên tìm một quán ăn để nghỉ ngơi.

Tiệm cơm có sẵn đồ ăn, nhưng không ai động đũa, nói giỡn, đồ ở nơi này ai dám ăn bậy?

Cũng may chúng tôi đều là người tu đạo, trong cơ thể có linh khí, cho dù mấy bữa không ăn, cũng không đói chết.

Tôi đứng ở bên cửa sổ tiệm cơm nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một con sông nhỏ, con sông chỉ rộng có hơn mười mét, chảy giữa những ngôi nhà, sau đó hoà vào con sông lớn hơn mấy trăm mét kia.

Từ nơi này, có thể nhìn thấy rõ những toà nhà cao tầng đối diện con sông.

Cảnh tượng này rất quen thuộc, hình như trước đây tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Tôi không nhịn được gõ gõ đầu mình, sao lại hoàn toàn không nghĩ ra.

Trương Hoằng Thái đã đi tới, ôn hòa nói: “Khương nữ sĩ, có phải cô lại cảm giác được cái gì hay không?”

Tôi hơi sửng sốt, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy đầu óc rất loạn.”



“Khương nữ sĩ, cô không cần miễn cưỡng mình.” Anh ta nói, “Kẻo cơ thể bị thương, thì mất nhiều hơn được.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, từ trong mắt anh ta thấy được sự chân thành, vị thiên sư trẻ tuổi này ôn tồn lễ độ, rất khó làm người khác chán ghét anh ta.

“Yên tâm đi, tôi có chừng mực.” Tôi nói.

Trương Hoằng Thái gật gật đầu, do dự một chút, lại nói: “Khương nữ sĩ, có một số điều có lẽ tôi không nên nói, nhưng nếu mọi người chọn tôi vào đội này, chính là tín nhiệm của họ đối với tôi, tôi hy vọng rằng dù có bất kỳ ân oán cá nhân nào trong đội ngũ của chúng ta, đều có thể giữ lại đến sau khi ra ngoài.”

Không cần búa nặng để đánh trống, tôi lập tức hiểu ý của anh ta, nếu giữa tôi và Văn Diên Ương tiếp tục tranh giành tình cảm, đến lúc đó đều không tốt đối với toàn bộ đội ngũ.

Tôi gật đầu nói: “Trương thiên sư anh yên tâm, tôi sẽ không so đo với cô ấy.”

“Vậy là tốt rồi.” Trương Hoằng Thái nở nụ cười, vừa dứt lời, thì nghe thấy Văn Diên Ương dùng giọng nói dịu dàng động lòng người của cô ta nói: “Anh Nguyên Hạo, ở đây em còn vài miếng băng mầm, là ông nội của em cho em, không giống với thứ trước đây mà mọi người uống, em vẫn luôn cất giấu bên người, em pha hai miếng cho anh nếm thử nhé, không chỉ có thể bổ sung linh khí, còn có thể chống đói.”

Chu Nguyên Hạo nói: “Diên Ương, băng mầm này cô vẫn nên giữ lại cho cô đi, thời khắc mấu chốt, có lẽ nó sẽ bảo vệ cô một mạng, không cần lãng phí vào người chúng tôi.”

Diên Ương còn muốn nói gì đó, lại đột nhiên nghe thấy Hoàng Hải nói: “Lưu nữ sĩ, chúng tôi đều uống trà của cô, mới đến được đây, có phải cô nên pha một ly trà cho chúng tôi nếm thử hay không?”

Văn Diên Ương trước sau vẫn giữ dáng vẻ tiểu thư cao ngạo, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, vốn không muốn để ý đến hắn ta, nhưng Hoàng Hải lại quyết tâm muốn đối đầu với cô ta, tiếp tục nói: “Dù sao anh Chu cũng là cơ thể quỷ hồn, chỉ sợ ăn băng mầm này cũng vô dụng thôi.”



Văn Diên Ương cười cười, nhưng đáy mắt có vài phần lạnh lẽo, nói: “Băng mầm này tôi cũng không có nhiều lắm, chỉ có vài miếng, vẫn là tăng cường trước cho Nguyên Hạo và Trương thiên sư đi, thực lực của bọn họ mạnh nhất, chỉ có thực lực của bọn họ tăng nhiều, mới có thể bảo vệ chúng ta, chúng ta hà cớ phải vất vả tranh tranh hai miếng lá trà này với bọn họ chứ.”

Cô ta vừa nói như vậy, cho dù mọi người có ý nghĩ kia cũng không dám.

Mọi người mệt mỏi cả một ngày, đều dựa vào vách tường ngủ một giấc, bỗng nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, từ một đầu thành phố khác nhanh chóng chạy tới.

Phàn Vinh đang phụ trách gác đêm, thấy một bóng người chạy tới, lập tức lấy thanh kiếm gỗ đào ra, cao giọng quát hỏi: “Ai?”

Người nọ hô một câu: “Phàn Vinh, là tôi.”

Phàn Vinh kinh ngạc, sao người này lại biết tên của mình? Nhìn kỹ xem sao, lập tức chấn động: “Tần Thiếu? Anh làm sao vậy?”

“Đừng nói nữa, chúng ta bị quỷ hồn tập kích rồi.” Tần Thiếu chạy tới, dựa vào một cây cột đỏ rực ngoài cửa, trên người có vết thương, mặt mày từng mảng xanh tím, trên người còn có vài vết máu.

Phàn Vinh vội vàng kéo anh ta vào khách sạn, cao giọng nói: “Mau, mau vào đi.”

Trương Hoằng Thái vội vàng mời Tần Thiếu ngồi xuống, hỏi Tần Thiếu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đồng đội của anh ta đã đi đâu rồi.

Tu vi của Tần Thiếu cũng không tệ lắm, bề ngoài cũng rất anh tuấn, nhưng lúc này mặt mày giống như bị khai nổi lên thuốc nhuộm phô, một mảng xanh tím.

Anh ta bất đắc dĩ thở dài, nói cho chúng tôi biết, bọn họ đã gặp quỷ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv