Lúc trước trên mặt cô gái kia có vài ý cười châm chọc, trong lòng mắng một tiếng ngu ngốc, cậu Tần đây là chỉ xem các người làm bia đỡ đạn để thăm dò đường mà thôi.
Ngô Thiên Anh đi đến bên bậc thang đó, bậc thang đá xanh này đi xuống ven sông, hai bên bậc thang có hai tòa gác mái nhỏ cổ xưa, trên gác mái còn có lá cờ màu xanh hoàng gia, có vẻ như là một khách sạn.
Hai người từ bậc thang đi xuống, thấy rằng mới đi được một nửa đã không thể đi được nữa, lại đụng phải tấm lá chắn vô hình.
Ngô Thiên Anh tức giận đá về phía tấm lá chắn vô hình kia một phát, Đức Tài kéo cô lại: “Cẩn thận, đừng làm chân bị thương.”
“Không cần anh phải lo.” Ngô Thiên Anh trút toàn bộ tức giận trên người anh ta: “Tôn Đức Tài, tôi nói cho anh biết, tôi không có một chút hứng thú nào với anh cả, vậy nên anh không cần phải ân cần với tôi nữa, tôi nhìn đã thấy ghê tởm.”
Tôn Đức Tài cũng là một niềm tự hào của gia tộc, có khi nào lại chịu nhịn cơ chứ, tức giận nói: “Cô cho rằng cậu Tần thích cô sao? Ánh mắt cậu Tần cao như vậy, có thể coi trọng nhà họ Ngô gia bé nhỏ của cô sao? Cô vẫn chưa biết có phải không? Nhà họ Tần đã cùng phái Mai Sơn nói chuyện thông gia rồi, người mà nhà họ Tần muốn cưới, là Lý Linh Lan của phái Mai Sơn.”
Sắc mặt Ngô Thiên Anh nhất thời trở nên trắng bệch: “Anh, anh nói dối, cậu Tần nói, cả đời này nếu không phải tôi sẽ không cưới!”
Tôn Đức Tài cười ha ha: “Lời đàn ông nói trên giường mà cô cũng tin sao? Cô khinh thường tôi sao? Tôi vẫn còn khinh thường đôi giày bị hỏng của cô đó.”
Ngô Thiên Anh giận dữ, đánh tới trước mặt anh ta, Tôn Đức Tài giơ tay đỡ lấy nắm đấm của cô ta, châm chọc nói: “Cô có bản lĩnh như vậy, vẫn là đừng nên làm mất thể diện, lệ quỷ mà cô lúc trước đã diệt trừ kia, có ai mà không biết là do anh cả cô giúp đỡ chứ? Có điều là do ông nội cô thương cô, nên anh cả cô mới nhường công lao cho cô thôi.”
Ngô Thiên Anh vừa xấu hổ vừa tức giận, một cước đá về phía đũng quần của anh ta, Tôn Đức Tài dễ dàng né tránh, đang muốn nói thêm một chút châm chọc, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, nói: “Trong khách sạn có người.”
Ngô Thiên Anh hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, cửa khách sạn mở ra, khách sạn này mang phong cách cổ xưa, phía dưới là nơi ăn cơm, trên lầu là chỗ nghỉ, bên trong tối đen như mực, nhìn không rõ lắm.
“Người ở đâu?” Ngô Thiên Anh hỏi.
Tôn Đức Tài nói: “Tôi thấy, vừa rồi dường như có người ngồi ở góc cạnh chiếc bàn.”
Ngô Thiên Anh nhìn lại một chút, bên trong quá tối, hình như có một cái bóng mờ mờ, cô có chút sợ hãi, nói với Tôn Đức Tài: “Từ đầu đến cuối đều không có ai, không phải mắt anh có vấn đề chứ? Không tin thì anh cứ đi xem xem.”
Tôn Đức Tài có chút do dự, nàng lại thêm dầu vào lửa: “Sao? Không dám sao? Tôi thừa biết là anh không có lá gan đó mà.”
Tôn Đức Tài lập tức duỗi thẳng cổ, nói: “Ai nói tôi không dám chứ!”
Nói xong, từ trong giày rút ra một cái quạt vàng, anh ta đem quạt mở ra, cẩn thận đi vào, quả nhiên nhìn thấy có một người ngồi ở bên góc bàn, vóc dáng người vô cùng mảnh khảnh, đang cúi đầu, giống như đang ăn cái gì đó.
“Là ai?” Tôn Đức Tài thấp giọng hỏi.
Người đàn ông không trả lời và vẫn cúi đầu ăn.
Tôn Đức Tài hơi nheo mắt lại, ma khí nặng như vậy, không phải ma, lại là cái gì, anh ta không nói lời vô ích nữa, đem quạt vàng hợp lại, đánh tới vóc dáng mảnh khảnh kia.
Quạt này là một pháp khí của nhà họ Tôn, uy lực không hề tầm thường, nhưng khi cái quạt này đánh xuống, lại không trúng vào cái gì cả.”
Bóng người mảnh khảnh trước mắt liền không thấy đâu nữa, mà trên bàn chỉ để lại một bát mì, không, đó không phải là mì, bên trong tối đen như mực, tất cả đều là tóc.
Phía sau âm khí nồng nặc, anh chợt quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt trống rỗng.
Bóng người mảnh khảnh màu đen này, rõ ràng là không có khuôn mặt.
Ngô Thiên Anh ở bên ngoài chờ một lúc lâu, nhìn vào bên trong, vẫn không nhìn thấy gì cả, cô ta lại không có can đảm đi vào, vội vàng trừng mắt.
Bỗng nhiên một cánh tay duỗi ra đặt trên vai cô ta, cô ta sợ tới mức hét lên một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy là cậu Tần thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đức Tài đâu?” cậu Tần hỏi.
Ngô Thiên Anh chỉ vào khách sạn: “Anh ta phát hiện ra bên trong có gì đó, nên đã đi vào kiểm tra, để tôi ở đây canh gác cho anh ấy.”
Cô ta nói như vậy nhưng không dám đi vào, lại biến thành canh gác rồi.
Cậu Tần nhíu mày, đang chuẩn bị đi vào, thì chợt thấy Tôn Đức mới vừa đi ra, Cậu Tần nhìn anh ta hết một lượt từ trên xuống dưới: “Bên trong có chuyện gì?”
Tôn Đức Tài lắc đầu nói: “Không phát hiện ra gì cả.”