Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 207



Nghe tới đây, cuối cùng Chu Nguyên Hạo cũng không nhịn nổi mà bật cười, tôi trợn mắt nhìn anh: “Em nói một cách căm phẫn như vậy mà anh lại cười được à, buồn cười đến vậy sao?”

Anh nhìn tôi đầy sâu xa: “Em nói đợi anh sống lại phải sinh một đàn con, vậy thì anh sinh con với ai chứ?”

Cái mặt dày của tôi nhất thời đỏ lên, quay mặt đi chỗ khác: “Em quan tâm anh sinh con với ai làm gì chứ, anh muốn sinh con với ai thì sinh.”

Anh sát lại gần tôi rồi thấp giọng khẽ thì thầm bên tai tôi: “Anh muốn sinh con với em.”

Mặt tôi đỏ như trái cà chua, đẩy anh một cái: “Ai muốn sinh con với anh chứ, mau nhìn đường đi.”

Chu Nguyên Hạo cười ha ha, mặt mày cũng thoải mái giãn ra, so với dáng vẻ buồn rầu vừa nãy của anh giống như là hai người khác vậy.

Tôi bất lực day day thái dương, trước đây đã từng cãi nhau với anh một trận, cảm giác như mình thật là già mồm.

Tôi chuyển chủ đề, hỏi anh về chuyện hội đấu giá, anh nói với tôi, suy nghĩ của tôi không sai, trước kia những tu sĩ người nước ngoài đó có âm mưu cướp quan tài quỷ nên đã khiến cho những gia tộc tu đạo lớn phẫn nộ, lợi dụng hội đấu giá lần này của nhà họ Lưu mà dụ toàn bộ bọn chúng tới để tóm gọn một mẻ.

Chiêu giết gà dọa khỉ này cũng là để cho những người ngoại quốc đó biết rằng, người Hoa Quốc không dễ chọc vào, nếu như sau này họ còn muốn đến Hoa Quốc làm loạn nữa thì phải cân nhắc xem mình có bản lĩnh đó hay không.

Có điều, sức hấp dẫn của cỗ quan tài quỷ bằng đồng thau quá lớn, những người ngoại quốc đó chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ như vậy đâu.

Đột nhiên tôi nghĩ tới điều gì đó rồi lớn tiếng nói: “Chuông và bốn mươi triệu của em vẫn còn ở nhà họ Lưu, em không thể bỏ đi như vậy được!”

Chu Nguyên Hạo không nói lên lời với tôi: “Đưa thẻ cho anh, anh sẽ bảo chú Trịnh phái người đi lấy. Nhà họ Lưu rất có uy tín, họ sẽ không tham lam mấy món đồ của em đâu.”

Lúc này tôi mới yên lòng, nếu để uổng phí mất tám mươi triệu thì tôi sẽ đau lòng mà chết mất.

Lúc này, đại lão của mấy gia tộc lớn đang bàn bạc cách đối phó tiếp theo ở nhà họ Lưu còn những người linh tinh khác thì lần lượt rời đi.



Chú hai Diệp đại diện cho nhà họ Diệp bàn bạc bí mật với mấy gia tộc khác, Diệp Vũ Lăng ra xe của mình rồi bấm gọi cho một dãy số bí mật.”

“Ông nội.” Diệp Vũ Lăng cười nói: “Cháu đã làm theo nguyện vọng của ông và đã tiếp cận được Khương Lăng rồi, con người này rất thú vị, rất hợp với khẩu vị của cháu.”

“Tốt lắm.” Trong loa truyền đến một giọng nam già nua nhưng rất uy nghiêm: “Tạo mối quan hệ tốt với con bé ấy ắt sẽ có lợi cho cháu.”

Diệp Vũ Lăng nói: “Ông nội, cháu vẫn không hiểu, cô ấy chẳng qua cũng chỉ vì tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút, về chuyện vẽ bùa gọi là có chút trời phú, tại sao ông lại xem trọng cô ấy như vậy chứ?”

Ông cụ nhà họ Diệp cười nhẹ hai tiếng: “Cứ làm theo những gì ông nói, đừng hỏi những điều không cần thiết, đến lúc đó tự khắc cháu sẽ biết.”

Diệp Vũ Lăng hơi gật đầu: “Vâng, ông nội.”

Về đến khách sạn, chú Trịnh rất nhanh đã tới, chú ấy đưa tài liệu cho chúng tôi, những người bị giết ở nhà họ Lưu lần này là người của giáo hội quỷ Sa tăng nước Pháp và là người của tổ chức thầy âm dương Nhật Bản phái đến.

Những người này chỉ là đợt tấn công đầu tiên của chúng, bọn chúng chịu ấm ức lớn như vậy ở Hoa Quốc, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, đặc biệt là tổ chức thầy âm dương của Nhật Bản, từ xưa đến nay tổ chức này đã có tranh chấp rất lớn với giới tu đạo của Hoa Quốc, có thể nói là mối thù truyền kiếp, bọn chúng nhất định sẽ trả thù.

Trước đây ở trong núi Thanh Đông,một nhóm người Rumani tham gia vào cuộc tranh cướp cỗ quan tài ma đều đã mất tích tập thể. Rumani là một quốc gia có lịch sử lâu đời, bá tước Dracula, quỷ hút máu trong truyền thuyết đến từ chính quốc gia này, cho đến ngày hôm nay, trong ranh giới quốc gia Rumani cũng có rất nhiều thầy đồng.

Lần này đến tranh cướp cỗ quan tài quỷ chính là thành viên của Saturn một tổ chức thầy đồng của Rumani, chỉ có điều đã bị quân đội của Hoa Quốc tiêu diệt hơn nửa, cuối cùng chỉ còn hai người chạy thoát, từ đó không biết tung tích chúng ở đâu, ngay cả chú Trịnh cũng không điều tra ra được.

Chu Nguyên Hạo xem xong tài liệu gật đầu nói: “Trước hết không cần phải để ý đến giáo hội quỷ Sa tăng, bọn chúng ở mãi Châu Âu, tay không thể với tới đây được, lúc này phải luôn luôn để ý đến tình hình bên đó của Nhật Bản, một khi phát hiện ra điều gì bất thường lập tức báo lại cho tôi.”

Chú Trịnh hơi cúi người: “Vâng, cậu chủ.”

Nói xong, chú ấy kính cẩn lui ra ngoài, Chu Nguyên Hạo nằm ra ghế sô pha, hình như là rất mệt mỏi, tôi bước tới sờ trán anh thì hốt hoảng nói: “Sao lại nóng như này chứ?”

Anh ôm lấy eo tôi nói: “Đồng hồ kinh thiên là một trong những bảo vật của phái Lam Sơn, anh vì cứu em ra ngoài mà tiêu hao đi rất nhiều linh khí. Linh khí kiệt quệ cho nên linh hồn sống có chút bất ổn mà thôi, không có gì quá đáng ngại cả.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv