Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 183



Bọn họ là những kẻ buôn người, nhưng không phải là những người liều mạng, có thể trải qua một quãng đường lâu như thế không phải dựa vào khả năng đánh nhau mà là dựa vào việc hiểu rõ thời thế, biết được lúc nào thì nên trốn chạy.

Đáng tiếc lần này không thể để bọn họ được như ý nguyện rồi, hai người chạy đến gần cửa, đột nhiên hai cánh cửa đóng sập lại, đập mạnh vào mặt bọn họ, sống mũi của bọn họ vang lên âm thanh rạn nứt, sau đó ngã thẳng xuống dưới đất.

Ba tên lưu manh đến xem phụ nữ tay cầm cuốc đất, bị dọa tới cả người run rẩy, sau cùng bọn họ sụp đổ liền vứt vũ khí ở trong tay đi, “rầm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu với không khí: “Thần tiên, thần tiên, chúng tôi sai rồi, tha cho chúng tôi đi mà.”

Một cơn gió cuốn qua, ba người đều bị thổi bay đập mạnh vào tường rồi ngất lịm đi.

Tôi từ trên tầng đi xuống, cởi trói cho ba người phụ nữ, bọn họ nói bọn họ bị chị Quách lừa từ những tỉnh thành khác nhau tới đây, trong đó có người còn có cả văn bằng chuyên khoa đại học, chị Quách lừa bọn họ nói có thể giúp bọn họ tìm được công việc tốt, lương một ngày khoảng một triệu hai đến một triệu rưỡi, không ngờ bọn họ lại có thể tin lời bà ta.

Tôi bế em bé gái đó ra đưa cho bọn họ, bảo bọn họ lên chiếc xe Minibus của tôi, vợ chồng nhà Lý Tam có lẽ còn định cướp luôn chiếc xe của tôi, vẫn luôn đỗ ở trong sân nhà bọn họ không cho phép ai động vào.

Tôi và Chu Nguyên Hạo lên xe, bỗng nhiên nhìn thấy ngọn đuốc di chuyển, hóa ra là người trong thôn phát hiện có chuyện xảy ra nên ai nấy đều cầm theo vũ khí đuổi tới.

Thôn này là một thôn lưu manh nổi tiếng gần xa, tổng dân số ít, nhưng đại đa số đều là những người đàn ông lười biếng nhàn rỗi, vóc dáng người nào người nấy đều cường tráng, nhưng lại không chịu làm việc kiếm tiền, ngày nào cũng nằm ở cổng thôn uống rượu đánh bài, chẳng có cô gái nào chịu gả vào đây nên chỉ có thể bỏ tiền để mua.

Tôi nhìn ra phía bên ngoài, ít nhất cũng phải đến bốn năm mươi người đàn ông vạm vỡ, phải đối phó với nhiều người sống thế này, đúng là quá sức. Tôi cũng không dám thả tướng quân kim giáp ra, một khi tướng quân kim giáp xuất hiện thì sẽ có người chết, giết chết nhiều người sống thế này thì đúng là tội ác tày trời, đừng nói ông trời không tha cho tôi mà đến cả văn phòng điều tra tài liệu X cũng tuyệt đối sẽ không tha cho tôi đâu.

Chu Nguyên Hạo nói lớn: “Bám chắc vào.”

Anh ấy vừa đạp chân ga, chiếc Minibus liền phi như bay, phóng thật nhanh về phía cổng thôn.

Tôi bám chặt lấy dây an toàn, cảm thấy quỷ khí bao trùm thôn này càng mãnh liệt hơn, nhất là ở cổng thôn.

Tôi thò đầu ra nhìn, mặt đất ở cổng thôn không ngờ lại dần dần nhô lên, nhìn giống như có thứ gì đó sắp chui lên từ dưới mặt đất vậy.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, vợ chồng nhà Lý Tam nói, đợi sau khi con gái chết sẽ chôn dưới cổng thôn đền ngàn vạn người dẫm đạp lên, như thế thì nữ quỷ sẽ không dám đến nhà bọn họ đầu thai nữa.

Bên dưới cổng thôn rốt cuộc đã chôn cất bao nhiêu em bé gái cơ chứ?

Người có thể chuyển kiếp đầu thai là chuyện rất không dễ dàng gì, nhưng bọn họ vừa mới ra đời, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã bị bố mẹ ruột của mình giết chết, còn đem bọ họ chôn xuống cổng thôn để ngàn vạn người dẫm đạp lên, khiến bọn họ phải chịu sự giày vò.

Có thể tưởng tượng được bọn họ oán hận nhiều tới nhường nào, những sự oán hận này tích lũy qua năm tháng, cuối cùng sẽ hóa thành con quỷ quái đáng sợ tới mức nào.

“Ngồi vững vào.” Chu Nguyên Hạo hét lớn, đạp hết cỡ chân ga, chiếc xe Minibus cũ kỹ này lại có thể bay lên, bay thẳng qua đống đất đang nhô lên kia, rơi mạnh xuống đất, đập mạnh tới mức mà tôi sắp nôn cả bữa tối ngày hôm qua ra luôn rồi.

Thôn trưởng của thôn cũng đã đưa theo người đuổi tới cổng thôn, đột nhiên “bùm” một tiếng, đống đất nhỏ đang nhô lên kia vỡ ra, một em bé gái cực lớn bò lên từ chỗ bị vỡ ra.

Dáng vẻ của em bé gái đó vô cùng đáng sợ, cơ thể gần giống với những em bé gái bình thường, nhưng đầu lại lớn hơn em bé gái bình thường bốn đến năm lần, trên người của em bé gái ấy đầy những vết sẹo bỏng do tàn thuốc, trên đầu, trên cơ thể, thậm chí cả lòng bàn chân đâu đâu cũng đâm đấy những cây kim thép.

Trong lòng tôi ớn lạnh, những em bé gái bị chôn dưới đất, những đau khổ phải chịu khi còn sống quả thực không thể nào tưởng tượng được.

“Gieo nhân nào gặt quả nấy.” Sắc mặt của Chu Nguyên Hạo u ám nói: “Những tội lỗi mà họ đã làm ra, chỉ có bọn họ tự mình đi đền tội.”

Em bé gái đầu to đó bò trên đống đất, hét lên một tiếng thét tai về phía những người dân trong thôn, người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi dẫn đầu kia hình như là trưởng thôn, ông ta dừng bước lại, trên tay cầm một khẩu súng đi săn đã hoen gỉ, bị dọa tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Em bé gái bò chầm chậm từ trên đống đất xuống, bỗng nhiên há miệng, một cây kim thép bắn ra từ mồm của em bé gái ấy, bắn trúng lên mặt của đám người dân trong trong thôn, đám người dân trong thôn kêu la thảm thiết một trận rồi ngã ập xuống đất, ôm lấy mặt của mình, những làn khói bốc ra từ ngón tay.

Trưởng thôn run rẩy lẩy bẩy, giơ súng lên chĩa thẳng vào đầu của em bé gái: “Đừng, đừng tiến lại đây, còn tiến lại đây nữa tôi sẽ nổ súng đấy.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv