Hôm nay là ngày sinh nhật của Tiêu Trình. Hắn dùng cả một ngày để trông chừng điện thoại di động, không có bất kỳ một cuộc gọi nào, cũng không có bất kỳ một tin nhắn nào. Trên diễn đàn có đăng tin tức gì, hắn đều lập tức đi xem, đáng tiếc vẫn không thấy người kia.
Khi hắn gọi lại vào điện thoại đối phương lần nữa, vẫn trong trạng thái tắt máy.
Đến sinh nhật của hắn mà người kia vẫn không xuất hiện. Cậu ấy thật sự sẽ không bao giờ xuất hiện nữa…
Sau khi về nhà, Tiêu Trình không vào nhà mình mà tới gõ cửa nhà hàng xóm. Nơi đó vẫn yên ắng như cũ.
Cậu ấy thật sự ra đi không trở lại…
Ở nhà mãi cũng không có chuyện gì để làm, chỉ cần nghĩ đến nhà bên cạnh là nhà của người kia, tâm trạng của Tiêu Trình càng thêm buồn bực. Cho dù ngồi xem thực đơn hấp dẫn hắn nhất, Tiêu Trình vẫn không xem nổi. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn trang giấy thật lâu, tâm hồn thì đã bay rất xa rồi…
Thôi đi, ra ngoài shopping thôi!
Không muốn đi đâu quá xa, Tiêu Trình ủ rũ đi xuống lầu, ngồi ở ghế dài trong vườn hoa. Hôm nay thời tiết rất xấu, cả ngày trời giăng đầy mây, thật giống như tâm trạng của Tiêu Trình lúc bấy giờ. Tiêu Trình cứ ngồi ngẩn người như vậy, thời gian trôi qua từng giây, từng phút, nhưng hắn vẫn không muốn về nhà.
“Anh chờ người ta một chút đi… anh đi nhanh quá!” Một tiếng nói hờn dỗi vang lên, hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Trình. Nhìn theo thanh âm kia, hắn thấy một đôi tình nhân nắm tay nhau bước đi từ xa.
Vườn hoa này thỉnh thoảng cũng sẽ có người đi ngang qua, tất cả đều có đôi có cặp. Bóng dáng Tiêu Trình ngồi một mình trên ghế càng thêm vẻ cô đơn.
Nếu như ngày đó hắn không từ chối cậu, bây giờ bọn họ có thể nắm tay nhau chậm rãi tản bộ như tình nhân đúng không?
Huyệt thái dương có chút đau đơn tê dại, mắt cũng chua xót cay cay. Thật muốn ngủ một giấc thật sâu. Tiêu Trình mệt mỏi nhắm mắt lại. Khi ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, trên người hắn bỗng có chút ẩm ướt mát mẻ. Tiêu Trình mở mắt ra, mưa rồi.
Vừa về đến nhà, còn chưa kịp vào cửa, điện thoại di động đã vang lên.
“Dư Nguyên à, có chuyện gì thế?”
“Cậu quên hôm nay là ngày gì rồi à? Đã tám giờ mười phút rồi. Sao cậu còn chưa lên mạng?”
Đúng rồi, tám giờ tối nay có ca hội sinh nhật của hắn. Tâm trạng xấu vô cùng, hắn chẳng muốn tham gia chút nào, nhưng đây là ý tốt của người khác, nếu phụ lòng người ta thì không được tốt cho lắm.
Không ngờ muộn như vậy mới về đến nhà, Mạc Phong kéo va li, vuốt lại tóc mái lòa xòa trước trán.
Vốn theo kế hoạch, hôm qua anh đã về tới nơi rồi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của người kia. Nào ngờ chuyến bay ngày hôm qua bị hủy bọ, chuyến sớm nhất của hôm nay lại đến tận giờ này. Về tới nơi còn phải vượt qua màn mưa, vất vả lắm mới đón được xe, muộn hơn dự định của anh tới một tiếng đồng hồ…
Mạc Phong đi tới trước cửa nhà Tiêu Trình, nhìn cánh cửa cản trở hai người, bàn tay giơ lên lại buông xuống. “Quên đi, chắc chắn anh ấy không muốn nhìn thấy mình đâu…”
Từ sau khi từ chức khỏi tập đoàn của Tiêu Trình, Mạc Phong bay ra nước ngoài nghỉ phép. Khi tâm trạng không vui, cho dù phong cảnh có đẹp tới mấy cũng không muốn ngắm.
“Không thể làm người yêu thì làm bạn tốt.” Những lời này tuyệt đối không thích hợp với Mạc Phong. Trước đây khi biết hắn có người mình thích, thấy bọn họ thân mật ở bên nhau, trái tim anh đã đau đớn tưởng như ngừng đập. Anh không dám tưởng tượng tới cảnh mỗi ngày đều nhìn thấy hắn cùng người khác ra ra vào vào, anh sẽ phát điên mất.
Anh nhất định không thể ở lại tập đoàn Tiêu Thị. Mà cái nhà này cũng không ở nổi nữa rồi.
Trước đây, anh quyết định đầu tư ở đây quả là chính xác. Giá phòng chỗ này tăng rất nhanh, chỉ mới hai năm đã tăng gấp đôi. Nhưng dù sao giá tiền thuê nhà vẫn có giới hạn của nó, tăng cao tới một mức nào đó rồi sẽ ngừng lại. Nửa năm trước anh luyến tiếc không bán bởi vì nơi này có một người để cho anh bận tâm, nhưng bây giờ chẳng còn gì hết.
Lần này trở về, ngoại trừ vì sinh nhật của Tiêu Trình ra, anh cũng muốn thử xem có thể bán được căn nhà này đi không, sau đó sẽ ra đi mãi mãi…
Mạc Phong mở máy vi tính ra, dù acc nhỏ đăng nhập vào YY. Hôm nay là ca hội sinh nhật của hắn, không thấy được người thì ít nhất cũng có thể nghe được giọng nói của hắn…
Không khí ở đây rất náo nhiệt. Ca hội được tổ chức chỉn chu, có rất nhiều đại thần hàng đầu của giới võng phối tới tham gia. Hắn rất ít khi nói gì đó, trừ khi có người hỏi, còn không thì hắn không rên tiếng nào. Hơn nữa câu trả lời của hắn cũng là lời ít ý nhiều, cả người hoàn toàn trong trạng thái mất hồn mất vía. Có phải gần đây công việc quá mệt mỏi hay không? Trước đây anh đã cố gắng giải quyết hết mọi việc, để hắn có thể có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Hiện tại anh không còn ở đó nữa, không biết hắn có bận rộn không?
Những người hâm mộ nhạy cảm cũng phát hiện ra điều không thích hợp.
Cung Thu sama, anh sao vậy? Em cảm thấy dường như anh không được vui cho lắm.
Thương sama quá, có ai chọc giận anh sao?
Đúng rồi, em cũng cảm thấy hôm nay sama không hề tập trung…
…
Cung Thu: Cảm ơn mọi người quan tâm. Tôi không sao, chỉ là tâm trạng không tốt lắm, khiến mọi người mất vui rồi.
Đại thần hãy nói cho bọn em biết đi, đừng giấu ở trong lòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sama làm sao vậy?
Thương đại thần quá…
Nghe thấy thanh âm của Tiêu Trình, trong lòng Mạc Phong cũng đau đớn theo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới hai tháng không gặp, sao lại giống như thay đổi cả người? Là “người đó” đã chọc giận hắn sao? Chẳng phải bình thường hắn luôn mang bộ dáng cợt nhả, bất cần sao? Trên đời này còn có chuyện gì có thể gây rắc rối cho hắn? Có phải do không tìm được giám đốc mới hay không?
Khách quý số 1: Cung Thu, nếu như có thể, cậu hãy tâm sự với mọi người đi. Nói ra sẽ dễ chịu hơn. Nếu có vấn đề gì, chúng tôi có thể giúp cậu.
Khách quý số 2: Đúng vậy, nếu như cậu không muốn nói công khai trong hiện trường ca hội thì lát nữa hãy gửi tin nhắn riêng cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ lắng nghe cậu.
“Haizz…” Tiêu Trình thở dài một hơi, bắt đầu nói về câu chuyện cảu mình.
Cung Thu: Mục đích tôi gia nhập giới vốn không được trong sáng cho lắm. Nhưng sau này tôi đã thật lòng yêu phối âm. Tôi đến đây vì muốn tìm được người có thể khiến tôi rung động. Mà người đó đã thật sự xuất hiện…
Bất kể là ở trong cuộc sống thực tế hay trên internet, người đó đều có thể dễ dàng kích thích tâm trạng của tôi. Ngay từ ban đầu, tôi vẫn luôn đối địch của người đó, nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của người đó, tôi cảm thấy rất sung sướng. Nhưng càng về sau, mọi thứ đều chậm rãi thay đổi. Tôi không có việc gì cũng chạy đi tìm người đó, chỉ vì muốn người đó chú ý tới tôi thêm một chút, nghe tôi nói nhiều hơn một chút.
Khi tôi vui vẻ, tôi muốn chia sẻ với người đó, khi tôi đau khổ, tôi sẽ bất giác mà nhớ tới người đó. Hóa ra từ lâu người đó đã sớm in dấu trong cuộc sống của tôi, mà tôi không hề hay biết…
“Mạc Phong, từ đầu tới cuối mày đúng là thằng ngu! Mày còn muốn tự ảo tưởng tới mức nào nữa?!” Hắn có người trong lòng, trước đây, hắn làm cử chỉ thân mật với mày chỉ vì muốn trêu đùa mày thôi. Chỉ có mình mày ngu ngốc mới thật sự rung động… Vất vả lắm mới được nghe giọng nói của hắn, lại là nghe hắn thổ lộ mình yêu một người khác tới cỡ nào.
Con trỏ chuột di chuyển tới nút “đóng” nhưng anh không nỡ nhấn xuống. Quả nhiên anh thật sự rất ngốc, cho dù như vậy vẫn không nỡ tắt thanh âm của hắn đi…
Cung Thu: Tôi luôn một mực theo đuổi hình mẫu lí tưởng trong lòng mình, nhất quyết không được sai một li. Tôi vẫn tưởng rằng chỉ có hình mẫu hoàn hảo đó mới có thể trở thành người yêu của mình. Nhưng tôi lại quên mất bản chất của tình yêu không phải là kinh doanh, không phải cứ người phù hợp điều kiện sẽ khiến mình rung động.
Bất kể là ở trên internet hay trong hiện thực, từ đầu tới cuối người luôn ở bên tôi chính là người đó. Chỉ tiếc tôi còn bị điều cố kị che mắt, không nhận rốt cuộc mình muốn cái gì.
Chỉ cần là người tôi yêu, còn cần tính toán chi thêm nữa.
Khi tôi còn chưa kịp nói cho hắn biết tình cảm trong lòng mình, hắn lại hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi…
Mọi người:
Sao lại ngược đến vậy?~~ Sama đột nhiên như thay đổi cả người, tôi không kịp thích ứng…
Người này rốt cuộc là ai? Cũng là CV sao?
Chắc là vậy rồi. Có phải là Ô Giang sama không?
Gió Đông Nam sama mới đúng.
Ô Giang: Xin lỗi nhưng mọi người đừng coi tôi như không khí… Người kia không phải là tôi…
Gió Đông Nam: Tuy rằng được Cung Thu yêu là một điều rất vinh hạnh, nhưng tôi cũng không may mắn tới vậy…
Mọi người:
Cũng đúng. Nếu không đại thần sẽ thổ lộ ngay tại chỗ rồi. Chắc người kia không có ở hiện trường.
Đại thần còn “điều cố kị” là cái gì?
Có phải là vấn đề “công thụ” hay không?
Lầu trên +1
Vậy nên tất cả mọi người đều đoán sai rồi, người kia chắc là —- Hoa Hướng Dương sama. Nếu là vấn đề công thụ, như vậy nhất định là —– đối phương cũng là công. Cho nên đối phương không chịu làm thụ của đại thần, đại thần cũng không chịu nhường bước, mới dẫn tới kết cục ngày hôm nay.
Lầu trên phân tích thật sâu sắc. Hơn nữa hiện tại Hoa Hướng Dương đại thần cũng không có ở đây!
Đúng đúng! Lí do hai người họ phối “Hai công” hợp tới mức kinh điển như vậy, hóa ra là do khắc họa chính họ ngoài đời?!
Tôi thấy cái gì đây?! Cung Thu sama và Hoa Hướng Dương sama thật sự có gian tình sao?!
Oa, các chị em phát hiện ra chân tướng rồi?!
…
Bởi vì bị đứt mạng nên không thể tham gia ca hội, đồng chí Hoa Hướng Dương hắt xì hơi một cái.
Hai tháng này đại thần không nhận thêm kịch mới, hơn nữa cũng rút lui khỏi rất nhiều bộ kịch đã nhận, chẳng lẽ anh định lui giới sao?!
Đúng vậy. Đại thần đừng mà. Em vừa trở thành fan của anh mà anh nỡ lui giới sao?
Đừng mà. Đại thần nhất định phải phối kịch tiếp. Bọn em đều yêu quý anh.
Đại thần có tham gia kỳ bốn của “Hai công không? Kịch còn chưa xong mà, đừng bỏ rơi nó.
Đại thần, chúng em chờ anh, chờ anh hết buồn rồi, nhất định phải nhận kịch mới.
Đại thần, chúng em chờ anh.
Đại thần, chúng em chờ anh.
Đại thần, chúng em chờ anh.
…
Mọi người dường như cùng hô tập thể, bắt đầu spam khung chat. Khắp cả màn hình đều là dòng chữ “Đại thần, chúng em chờ anh”.
Cung Thu: Mọi người đừng suy nghĩ nhiều. Tôi sẽ không lui giới. Hơn nữa tôi cũng không thể lui giới… giới võng phối là phương tiện liên lạc duy nhất giữa tôi và người đó lúc này…
Ngày hôm nay, tôi xin được gửi tặng mọi người một bài hát “Xin lỗi, anh yêu em”, tặng cho người bị tôi gây khó dễ vẫn tiếp tục bao dung tôi, người khi tôi sốt cao vẫn truyền cho tôi hơi ấm, không sợ lây bệnh của tôi, người chỉ vì một câu nói của tôi mà đích thân xuống bếp nấu cháo, người mà tôi chưa kịp nói lên tiếng yêu đã vội đi mất…
Ngay sau đó, tiếng nhạc vang lên…
“A Phong, anh thích em.” Tuy thanh âm không lớn, nhưng lời tỏ tình này, mọi người vẫn nghe rất rõ ràng.
Người trong lòng của đại thần có tên là A Phong sao?
A Phong là ai?
Không có CV nào tên là A Phong.
…
Mạc Phong cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng vào đầu, không thể tin được mình đã nghe thấy cái gì. Câu thổ lộ kia cứ vang vọng trong đầu anh, cho tới khi thấy mọi người spam khung chat, anh mới phản ứng được, đứng dậy xông ra ngoài.
Tiêu Trình vừa mới bắt đầu hát được hai cậu đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Anh tắt nhạc đi, cố gắng nghe lại cho rõ, đúng là có tiếng chuông vồn vã liên hồi. Đã trễ thế này còn có ai tới tìm mình sao? Người ấy đã trở về rồi à?!
Vươn tay đè ép trái tim đang đập dồn dập, Tiêu Trình mau chóng lao xuống lầu, bậc thang cuối cùng còn bước hụt một phát… Bất chấp cơn đau đớn truyền tới ở đầu gối, Tiêu Trình đứng lên chạy ra mở cửa. Trước mắt quả nhiên chính là người mà hắn ngày nhớ đêm mong…
“Tiêu Trình…”
“Mạc Phong…” Tiêu Trình lập tức túm chặt lấy bả vai đối phương, kéo vào trong cửa.
“Lời em nói… vẫn còn tính chứ?!” Tiêu Trình giữ chặt vai anh, nhiệt độ cuồn cuộn truyền tới hai tay chứng minh đây không phải là ảo giác của hắn, Mạc Phong đã về thật rồi.
“Trước tiên anh đừng nói gì cả, nghỉ ngơi một chút.” Tiêu Trình chạy từ trên lầu xuống sao? Thở dốc kinh như vậy.
“Mau trở lời anh! Em còn muốn ở bên anh hay không?!” Tiêu Trình khẩn trương cầm tay Mạc Phong thật chặt, rất sợ anh từ chối.
“…”
Vừa nóng ruột, vừa sợ nghe thấy lời phũ phàng, hai loại cảm xúc mâu thuẫn trong lòng khiến Tiêu Trình không kiềm chế nổi nữa, hôn lên môi đối phương…
“Vì sao? Em không còn thích anh nữa sao?” Người trong lòng không hề có chút phản ứng nào, Tiêu Trình thiết tha nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Phong, muốn tìm thấy hình bóng mình ở đó. Hóa ra cảm giác bị người mình yêu từ chối khó chịu tới vậy…
“Anh nghiêm túc sao? Không phải đang trêu em chứ?” Lần này thật sự có thể tin tưởng Tiêu Trình sao? Không phải là anh tự mình đa tình, đối phương không hề đùa giỡn mình sao?
“Mạc Phong, xin lỗi… Anh đúng là thằng khốn! Trước đây anh từng trêu chọc em. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không hôn người mà mình không yêu! Anh nghiêm túc đấy. Mạc Phong, anh thích em, thật sự rất thích em!”
Nụ hôn cuồng nhiệt lại đè xuống lần nữa. Lần này Mạc Phong chỉ sửng sốt một chút rồi bắt đầu tích cực đáp lại. Sự đáp lại của Mạc Phong giống như rót thêm một thùng dầu vào ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng Tiêu Trình. Sợi dây lý trí cuối cùng của hắn đứt rồi.
Đại thần, anh đâu rồi? Anh mau trở lại đi.
Đại thần, anh mau trở lại đi…
Đại thần, sao lại không nói gì nữa rồi?
Bài hát đáng thương chỉ có hai câu… Đại thần lại đang lừa dối chúng em… ~~o(>_<)o ~~
…
Khi hai nhân vật chính còn đang cố gắng chuyển chiến trường lên giường, hôn say đắm tới bừng bừng khí thế, điện thoại di động của Tiêu Trình đột nhiên vang lên.
Thanh âm lo lắng của Dư Nguyên truyền tới, “Này, người anh em, rốt cuộc cậu làm sao vậy?!”
“Bọn tôi đang lăn giường.”
“Bọn cậu?!” Dư Nguyên lập tức hiểu ra. “Được rồi, chuyện ca hội cứ giao cho tôi, anh em sẽ giúp cậu đối phó.”
Tiêu Trình dịu dàng nhìn người nằm dưới thân mình. Vốn cho rằng mình sẽ không làm được, nhưng khi đối mặt với giờ khắc này, hắn không thấy khó chấp nhận như mình tưởng tượng. Đối mặt với người mình yêu, thân thể sẽ nảy sinh dục vọng theo bản năng… Đúng lúc hắn muốn tiến thêm một bước, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng ập tới…
“Đừng miễn cưỡng chính mình, để em làm là được rồi. Thả lỏng đi…”
“Em…?!”
“Anh đang định hỏi vì sao em lại biết phải không? Ngay từ đầu em đã biết rồi. ID của anh rõ ràng như vậy—- Tìm công. Hơn nữa…”
“Em là Top!”
“…”
Mấy con thảo nê mã trong lòng Tiêu Trình lại nhảy chồm chồm lên, ai tới nói cho hắn biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì hay không?! Hắn đau khổ, dằn vặt mấy tháng trời cuối cùng là vì cái quái gì?!!!
“Đầu gối của anh bị làm sao thế? Sao lại bị thương?”
“Không sao…” Đã đến nước này rồi còn tâm trạng lo cho cái đầu gối của mình, Tiêu Trình kháng nghị kéo Mạc Phong xuống, chặn môi của anh…