Lễ tình nhân mỗi năm một lần sắp tới rồi, cả thế giới đều tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của tình yêu, chocolate trong các tiệm bánh ngọt cũng được bán hết, hoa hồng trong tiệm hoa lại càng trở thành món hàng được ưa chuộng.
Đại Sơn và Tiểu Sơn đang bàn bạc về kế hoạch đặc biệt cho lễ tình nhân, lại bị3Tiểu Tịnh Trần đang chải lông cho thú cưng ở bên cạnh nghe thấy. Thế là, em gái hiếu kỳ hỏi: “Lễ tình nhân là cái gì vậy?”
Đồng chí Đại Sơn đang chuyên tâm thuyết phục Tiểu Sơn đi Maldives nghỉ mát liền cứng đờ, yếu ớt nói: “Chính là ngày lễ trải qua cùng với người yêu đó.” Thôi xong, nếu để cho Đại0ca biết anh ta đã dạy cho Đại tiểu thư cái thứ “vớ va vớ vẩn” này thì liệu có lột da anh ta không nhỉ?? Đại tiểu thư, xin đừng có hỏi nữa!
Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần nhìn không hiểu ánh mắt khẩn thiết của anh ta, liền nghiêng đầu, tiếp tục hỏi: “Người yêu là cái gì?”
“ẶC...” Đại Sơn chột dạ nhìn Tiểu5Sơn một cái, câu hỏi này nên trả lời sao đây? Nếu nói dối nhất định sẽ bị Đại tiểu thư hỏi cho thành tên ngốc, nói thật thì chắc chắn sẽ bị Đại ca thái thành thịt vịt nướng, làm sao đây? Em trai à, cứu với! Tiểu Sơn mặt không biểu cảm quét mắt liếc ông anh trai đã bị hóa đá một4cái, bình tĩnh nói: “Người yêu chính là người mà mình yêu quý nhất.” Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt: “Ồ, cháu yêu cha nhất, cho nên cha chính là người yêu của cháu hả?” Tiểu Sơn: “...” Suy luận này có chút không đúng.
Thế là Tiểu Sơn đột nhiên kéo Đại Sơn đang vội lau mồ hôi lạnh sang một bên, bịt mồm anh9ta lại, Đại Sơn kinh ngạc trừng mắt thật lớn, ngay lập tức hóa đá thành hóa thạch. Tiểu Sơn liếm môi của Đại Sơn, sau đó quay đầu, nhìn Tiểu Tịnh Trần đang mở mắt trừng trừng ra vẻ nghiên cứu, nói: “Người yêu chính là người
mình yêu nhất mà có thể làm chuyện như thế này.” Cho nên, không phải là cha cháu đầu em gái à, có hiểu không?
Tiểu Tịnh Trần quả quyết gật đầu, nói như đinh đóng cột: “Hiểu rồi, quả nhiên cháu yêu cha nhất mà!” Tiểu Sơn hoàn toàn không hiểu được. Hình như có chỗ nào đó không đúng. Đại Sơn hoa mắt chóng mặt đẩy Tiểu Sơn ra, xù lông giơ chân: “Em điên rồi hả, Đại ca sẽ giết chúng ta đó.”
Tiểu Sơn: “...” Quả quyết kéo Đại Sơn xoay người chạy ra ngoài cửa. Đại Sơn lảo đảo nghiêng ngả chạy theo: “Đi đâu thế?” Tiểu Sơn: “Lánh nạn!” Đại Sơn: “...” Thế là hai tên rõ ràng biết mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ lại còn không nhắc nhở chủ nhà của tổ ong một tiếng liền dứt khoát lái máy bay trực thăng vù vù vù chạy mất dạng, chỉ để lại Bạch đại tiểu thư “ong vò vẽ” đang tự mình suy nghĩ về quan hệ biện chứng giữa cha và “lễ tình nhân”, “người yêu“.
Nhưng, bạn có thể hy vọng em gái thiếu mấy sợi dây thần kinh có thể hiểu ra sao?
May là cho dù tư duy của cô bé có đơn thuần hơn nữa thì trực giác cũng mách bảo cô bé đại khái có lẽ không nên hỏi cha chuyện này. Mà Đại Sơn và Tiểu Sơn thì đã đi mất rồi, không tìm được người để hỏi. Thế là cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần gọi điện thoại cho ai đó.
“Alo, Tịnh Trần, thật vui khi em chủ động gọi điện thoại cho chị.” Điện thoại vang lên một tiếng đã có người nhận, giọng nói dịu dàng, tràn đầy kinh ngạc vui sướng của Hoa Thất Đồng truyền qua ống nghe. Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần nghe không hiểu tình cảm nồng đậm ẩn chứa trong câu nói đơn giản này của chị ta. Cô bé chỉ nghiêm túc nói: “Lễ tình nhân nên cùng với người yêu trải qua như thế nào?“. Hoa Thất Đồng sững sờ, giọng nói run rẩy có chút bất ổn: “Em có người yêu rồi sao?”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần trả lời như chém đinh chặt sắt. Hoa Thất Đồng cảm thấy trái tim mình bị hở ra ngoài, thật lạnh thật lạnh, hỏi bằng giọng yếu ớt: “Là ai?”
“Cha em.” Trả lời chắc chắn. Hoa Thất Đồng: “...” Đây là cái lý thuyết khoa học thần thánh ở kênh nào vậy hả? Hoa Thất Đồng che trán: “Em gái à, cha không thể tính là người yêu được.” “Tại sao? Người yêu không phải người mà mình yêu nhất sao? Em yêu cha nhất, hơn nữa em cũng từng hôn cha rồi.”
Hoa Thất Đồng là một trong những nhân chứng tận mắt chứng kiến ở phim trường: “..” Cho nên là, đây rốt cuộc là cái logic quái quỷ gì vậy?
May là Hoa Thất Đồng rất hiểu thuộc tính của Tiểu Tịnh Trần, biết được có một vài vấn đề không thể nghiên cứu sâu, nếu cố tình nghiên cứu sâu không những không thể hiểu được Tiểu Tinh Trần mà còn khiến bản thân mình biến thành kẻ ngốc. Thế là, con người của Hoa Thất Đồng đảo một vòng, khóe miệng cong lên, dịu dàng nói: “Lễ tình nhân đương nhiên phải tặng quà cho người yêu rồi.”
“Hả?” Mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lấp lánh, tràn đầy mong muốn được biết. Thế là, Hoa Thất Đồng như thế này như thế như nọ dạy cô bé một lần. Tiểu Tịnh Trần vội vàng gật lấy gật để, Bạch Hi cảnh trong phòng sách cách vách đột nhiên “hắt xì” một cái thật to, xoa mũi, nghi ngờ, điều hòa để quá thấp sao?
Ngày 14 tháng 2, Đại Sơn và Tiểu Sơn không có mặt, trên cả hòn đảo chỉ còn lại hai cha con Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần. Ban ngày còn rất bình thường, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc tắm rửa và đi hóng gió với đám thú cưng, phơi quần áo đã giặt sạch lên, sau đó giẫm lên bãi cát trên bờ biển nhặt vỏ sò, thả những con cá
mắc cạn trở về biển. Chạng vạng tối, cô bé lon ton chạy về nhà, xông vào nhà bếp kéo Bạch Hi Cảnh đang chuẩn bị nấu bữa tối ra: “Ba ơi, hôm nay để con nấu cơm tối cho, ba về phòng sách nghỉ ngơi đi, con không gọi ba thì ba không được ra nha.”
Bạch Hi Cảnh kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Tịnh Trần, buồn cười gật đầu: “Được, ba đợi cơm tối của con.”
Thế là, cảm động bởi “lòng hiếu thảo” của con gái, Cha Ngốc hoàn toàn không biết bản thân đã bị Đại Sơn và Tiểu Sơn và Hoa Thất Đồng liên thủ lại hổ mình.
Hai tiếng sau, đúng bảy giờ tối, Tiểu Tịnh Trần gõ cửa phòng sách, Bạch Hi Cảnh tràn đầy mong đợi bước ra, sau đó... há hốc mồm!
Ngoại trừ phòng sách thì toàn bộ đèn đều tắt, từ cửa phòng sách đến nhà ăn đều tối đen như mực. Đương nhiên, với thị lực của Bạch Hi Cảnh thì không chịu chút ảnh hưởng nào từ bóng tối, hơn nữa trong nhà ăn còn có chút ánh sáng lọt ra ngoài. Thế là, anh không nói tiếng nào đi theo Tiểu Tịnh Trần tung tăng vào trong nhà ăn. Sau đó, tiếp tục há hốc mồm.
Trong nhà ăn cũng không bật đèn, nhưng ánh sáng lại rất đủ, bởi vì trên bàn ăn có sáu ngọn nến, ánh nến mờ ảo nhuộm lên cả phòng ăn một màu sắc kiều diễm, có điều có kiều diễm hơn nữa, đợi đến sau khi nhìn rõ chủng loại của ngọn nến thì chỉ còn lại những vạch đen.
Con mẹ nó chứ, ai lại đi dùng nên trắng tế người chết để thắp nến ăn tối! Fuck! Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc của cha, kéo tay anh lôi vào bàn ăn, kéo ghế ra cho anh ngồi, sau đó mở chiếc đĩa được đậy chặt kia ra. Trong nháy mắt, những lá cải xanh tươi liền trào ra ngoài, che mất cả khay.
Tiểu Tịnh Trần vội vàng nhét dĩa vào trong tay Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, mau nếm thử xem có ngon hay không.” Bạch Hi Cảnh thật thà xiên một đống rau nhét vào trong miệng, sau đó... xanh mặt. Trên thực tế, bữa ăn tối dưới ánh nến thật sự tốt nhất là rượu vang kết hợp với bít tết, nhưng Tiểu Tịnh Trần là một người theo chủ nghĩa ăn chay thuần túy, cô bé không ăn đồ mặn, cũng không nấu đồ mặn. Thế là, cô bé trộn tất cả các loại rau mà cô bé có thể tìm thấy cùng với sốt salad, sốt phô mai, tương cà, sữa đặc, tương ớt lẫn với dầu vừng, muối, mì chính, giấm, xì dầu... tất cả những gia vị có thể ăn sống được, tạo thành một đĩa rau trộn trước nay chưa từng có.
Bạch Hi Cảnh trước nay chưa từng ăn món nào có hương vị kỳ quái như thế này, năm đó đánh liều ở chợ đen, đói bụng không chịu được phải ăn cả rác cũng không khoa trương như thế này. Bạch Hi Cảnh theo bản năng quay đầu muốn nôn hết tất cả những thứ thuốc độc” hố cha trong miệng ra, nhưng đối diện với đôi mắt to đen long lanh của Tiểu Tịnh Trần, trong đáy mắt của cô bé tràn ngập sự mong đợi và vui vẻ, dáng vẻ kích động đó thật đúng là giống như con chó nhỏ đợi được chủ nhân khen. Thế là, Bạch Hi Cảnh ngay lập tức liền mềm lòng, mặt không cảm xúc nhai nhai, sau đó khó khăn ngửa cổ, nhẫn nhịn mà nuốt thứ “thuốc độc” kia xuống, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Rất ngon!”
Tiểu Tịnh Trần lập tức cười như trăm hoa đua nở, phấn hồng bay bay: “Ba thích là được rồi!” Bạch Hi Cảnh: “...”Không, anh thật sự không thích một chút nào. Cha Ngốc bị nụ cười rạng rỡ của con gái khiến cho đầu óc cũng tan thành tương hồ, mặt không biểu cảm tiếp tục nhét “thuốc độc” vào miệng.
Khó khăn lắm mới ăn hết một đĩa thuốc độc, Bạch Hi Cảnh lau miệng, che dạ dày đau cuồn cuộn của mình, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, nói: “Sao đột nhiên còn lại muốn làm đồ cho ba ăn vậy?” Một kẻ tham ăn tiêu chuẩn như Tiểu Tịnh Trần trước giờ chỉ biết ăn chứ không biết làm.
Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, chớp chớp mắt, chợt nhớ đến chuyện chính hôm nay là gì, cô bé lập tức quay người lon ton chạy về phòng khách, sau đó trong ánh mắt không hề mong đợi chút nào của Bạch Hi Cảnh ôm một bó hoa hồng lớn chạy về.
Bạch Hi cảnh: “...”
Hoa hồng đỏ rực như lửa dưới ánh nến lung linh, nổi bật mê người, chín mươi chín đóa hoa hồng xếp thành một bó hoa cực lớn, khiến cho Bạch Hi Cảnh nhìn mà khóe mắt cũng giần giật. Tiểu Tịnh Trần đi tới trước mặt Bạch Hi Cảnh, đưa bó hoa ra: “Ba ơi, chúc ba lễ tình nhân vui vẻ!”
Cha Ngốc hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào: “...” Con gái cưng, con nhầm rồi à, con nên tặng quà cho cha vào ngày của cha chứ không phải là lễ tình nhân! Bạch Hi Cảnh vô cảm nhìn bó hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa trước mặt, nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong, sau đó cảm thấy dạ dày hình như lại càng đau hơn.
Đợi cả nửa ngày cũng không thấy Bạch Hi Cảnh phản ứng, Tiểu Tịnh Trần nghi ngờ chớp mắt, nghiêng đầu nói: “Ba ơi, ba không bằng lòng nhận sao?”
“Không, ba...” Bạch Hi Cảnh đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, lại đột nhiên chú ý tới, một bó hoa lớn như vậy mà Tiếu Tinh Trần lại chỉ cầm bằng một tay. Đương nhiên, với quái lực của cô bé thì chút trọng lượng này không được xem là gì cả, nhưng xét sự kính trọng của cô bé đối với cha thì tặng đồ ấy vậy mà lại không dùng hai tay thì rất có khả năng là còn có cái gì đó. Thế là, Bạch Hi Cảnh hỏi một câu khiến bản thân mình hận xanh cả ruột: “Tay kia của con cầm cái gì thế?”
“À, cái này ạ.” Tiểu Tịnh Trần không chút do dự đưa cái tay ở phía sau ra, trong lòng bàn tay rõ ràng là cầm
một con dao, một con dao phay dài, thân dao sạch sẽ sắc bén ánh lên ánh nến sắc lạnh. Tiểu Tinh Trần thành thật nói, “Là con dao.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Ông đây biết là dao rồi, con một tay cầm hoa hồng một tay cầm dao là có ý gì đấy hả!
Rất thần kỳ là lúc này Tiểu Tịnh Trần lại nhìn như hiểu được nội tâm của Bạch Hi Cảnh đang đờ đẫn rối rắm, cô bé thành khẩn giải thích: “Chú Đại Sơn nói hôm nay là lễ tình nhân, con tặng ba hoa hồng trước, nếu như ba không nhận thì con lại tặng cho ba một dao.”
Lễ tình nhân tặng cha hoa hồng cái gì chứ... Nét mặt bình tĩnh của Bạch Hi cảnh liền rạn nứt: “Con muốn giết ba?”
Tiểu Tịnh Trần sửng sốt, hoang mang: “Không phải, tại sao lại muốn giết ba chứ?” “... Vậy con tặng ba một dao là sao?” “Chú Tiểu Sơn (trước kia) nói ba rất thích sưu tập dao, cho nên, nếu ba không thích hoa hồng, thì con sẽ đổi sang tặng dao.” Tiểu Tịnh Trần chớp cặp mắt to vô tội, mờ mịt nhìn khuôn mặt của cha lập tức từ xanh chuyển sang đen.
“Bạch Thiền Sơn, Bạch Hào Sơn, các người chết hết đi cho ông!”
Thế là, Đại Sơn và Tiểu Sơn đang ở xa tận Maldives đều bị khí lạnh làm cho run rẩy hắt xì mấy ngày liền, còn tưởng là nhiễm phải bệnh cúm phổ biến gần đây. Mà Hoa Thất Đồng ở Thượng Kinh lại thích chí vắt chân lên nhau thưởng thức rượu ngon, mặt mày sáng sủa lại nở một nụ cười có cảm giác gian xảo giổ “Nhật ký” y như hồ ly.