Cái gọi là người nhiều sức lớn, đám đàn ông nhà họ Bạch ngồi vây thành một vòng cùng phân tích và nghĩ cách, Bạch Hi Cảnh lại bấm số điện thoại của Spielberg Roth.
Anh càng nghĩ lại càng thấy có gì đó kỳ lạ, dây chuyền là3do đoàn làm phim chuẩn bị, bên trong tại sao lại có bột đá đã bị Tô Phóng trộm đi được? Hay là giống như lúc trước đạo cụ bị thay thế, bên trong đoàn làm phim có nội gián sao? Spielberg Roth có biết hay không???
Là Spielberg0Roth nói cho anh biết, anh sau khi chịu phóng xạ sẽ có phản ứng với hòn đá đó. Trên thực tế, anh ngày ngày đều cùng ăn cùng sống một nhà với Tiểu Tịnh Trần, nhưng hoàn toàn không phát hiện dây chuyền trên người cô bé5có vấn đề. Chuyện này không khoa học!!
Liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại cũng đều không có người bắt máy. Trái tim của Bạch Hi Cảnh lập tức trở nên lạnh lẽo, cảm giác có nguy hiểm nào đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát4của mình. Đầu óc Bạch Hi Cảnh rối tơ rối vò, anh cuối cùng cũng đã thể nghiệm được hình thái tư duy của Tiểu Tịnh Trần.
Ba mươi Tết cả nước ai ai đều mừng vui, người nhà họ Bạch lại ai nấy đều tâm sự nặng nề,9không ngủ được, chỉ có thể cùng tập trung trong phòng khách xem chương trình gala chào xuân suốt cả đêm giao thừa. Duy chỉ có Tiểu Tịnh Trần đơn thuần vẫn vô lo vô nghĩ vui sướng ăn điểm tâm và gặm bánh kẹo. Nhìn dáng vẻ hoàn toàn không trong vùng phủ sóng của cô bé, người nhà họ Bạch hết thảy đều thở dài thườn thượt. Bạch Hi Cảnh xoa đầu cô bé, không hiểu sao lại dâng lên một loại khí phách. Anh hung hăng vuốt mặt, đứng dậy nói: “Ba đến phòng sách chuẩn bị chút đồ.”
“Con cũng đi.” Tiểu Tịnh Trần đứng dậy, gạt toàn bộ điểm tâm còn sót lại vào trong khay hoa quả, sau đó ôm lấy khay hoa quả lắc lư cái mông theo Bạch Hi Cảnh đi vào phòng sách. Phòng sách rất yên tĩnh, không gian yên tĩnh có thể khiến Bạch Hi Cảnh bình tĩnh trở lại mà nghiêm túc suy nghĩ. Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh anh, giống như một con sóc nhỏ mãi mãi ở trong trạng thái đói bụng một lòng một dạ ăn thức ăn. Mùi hương quen thuộc trên người cô bé có thể khiến Bạch Hi Cảnh yên tâm, rất nhiều vấn đề trông có vẻ khó khăn, thật ra chỉ cần tĩnh tâm lại thì liền có thể giải quyết dễ dàng.
Đêm giao thừa cứ như vậy trôi qua trong sự trầm tư của Bạch Hi Cảnh. Ngày hôm sau là mồng một Tết. Sáng sớm mồng một, Bạch Hi Cảnh dắt Tiểu Tịnh Trần ra khỏi phòng sách, liền nhìn thấy một đám người nằm nghiêng trái ngã phải trong phòng khách. Ông Bạch đang đọc báo, nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đi ra, ông gật đầu. Ba anh em Bạch Lạc Cảnh, Bạch Nghi Cảnh và Bạch u Cảnh giường đôi mắt gấu trúc nhấc tay lên vẫy một cách yếu ớt. Bạch Hi cảnh không khỏi bật cười: “Tối qua có trộm sao?“. Bạch Lạc Cảnh & Bạch Nghị Cảnh & Bạch Ấu Cảnh: “...” Bọn họ rốt cuộc là vì ai mới mất ngủ hả! Fuck!
“Cảm ơn!” Bạch Hi Cảnh đột nhiên nói một câu đầy chân thành, lại khiến cho ba người anh ngượng ngùng đứng dậy.
Bạch Lạc Cảnh gãi đầu, cười khổ nói: “Cảm ơn cái gì chứ, chúng ta là anh em ruột, hơn nữa mấy anh cũng không có bản lĩnh gì có thể giúp được em.”
Bạch Hi Cảnh lắc đầu: “Em biết, nếu như không có các anh âm thầm giúp đỡ sau lưng, Đại Sơn và Tiểu Sơn không thể chỉ trong một tuần mà có thể đánh đổ được nhà họ Bạch ở Thượng Kinh.”
“Khụ khụ khụ.” Ba anh em điên cuồng ho khan một trận, len lén liếc ông Bạch một cái. Ông Bạch lại thờ ơ, thản nhiên như núi Thái Sơn, hiển nhiên là ông đều biết hết những việc các con trai ông đã làm ở Thượng Kinh, nhưng cũng ngầm cho phép. Nhà họ Bạch ở Thượng Kinh đã thối nát từ tận gốc rễ, bắt buộc phải nhổ bỏ triệt để rồi gieo giống bón phân lại từ đầu thì mới có thể trưởng thành lần nữa. Không trải qua cơn đau này thì làm sao có thể có sinh mạng mới được. Thấy ông Bạch không phản ứng, mấy anh em liền yên tâm. Bạch Hi Cảnh tiếp tục nói: “Chuyện lần này các anh tạm thời đừng lo nữa... Đừng vội cự tuyệt, nghe em nói hết đã. Sư thúc mặc dù không nghe máy của em, nhưng em vẫn muốn tin tưởng ông ấy thêm một lần. Bạch Hi cảnh em cả đời này chưa bao giờ tin lầm người, lần này cũng không ngoại lệ... Chuyện này can hệ khá sâu, nếu cần thiết thì em cũng sẽ không khách khí với các anh đâu, tin em đi.”
Mấy người Bạch Lạc Cảnh không hề biết Bạch Hi cảnh đang định làm gì, làm như thế nào, nhưng bọn họ đều tin tưởng cậu em út này vô điều kiện. Nhà họ Bạch gần như là do một mình anh chống đỡ, cho dù không giúp được gì, bọn họ cũng không hy vọng người nhà trở thành gánh nặng của Bạch Hi Cảnh.
Việc bọn họ cần làm nhất lúc này chỉ là tin tưởng Bạch Hi Cảnh, và cũng chỉ có vậy mà thôi! Ngày mồng một Tết là ngày khởi chiếu “Đế quốc tiền truyện”, phòng chiếu phim lớn nhất Washingbia tổ chức một buổi lễ ra mắt long trọng, vô số fan đã sớm đứng chờ ở hiện trường lễ ra mắt. Bảy giờ tối, lễ ra mắt chính thức bắt đầu, Viktor Bache, Saya Brain, Jennifer Adiman, Chris Imaine, Kate Wright, Histe Wright...
Các minh tinh người nào người nấy trang điểm đẹp đẽ, lễ phục duyên dáng lộng lẫy đi qua thảm đỏ. Thật sự là trăm hoa đua nở thi nhau khoe sắc, ánh sao rực rỡ khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều mê say.
Nhưng chính vào lúc mọi người đang kiễng chân ngóng trông, chờ đợi nhân vật chủ chốt đại giá quang lâm thì bất ngờ phía đầu thảm đỏ lại không có một bóng người nào xuất hiện nữa. Không nói đám người hâm mộ và nhân viên có bao nhiêu lo lắng, thất vọng, đến ngay cả những minh tinh đến tham gia lễ ra mắt cũng đưa mắt nhìn nhau đầy thắc mắc.
Sự rầm rộ của lễ ra mắt “Ngân hà đế quốc” vẫn còn như mới hôm qua, lễ ra mắt “Đế quốc tiền truyện” được khen ngợi là tác phẩm rửa tay chậu vàng hoàn hảo nhất, đặc sắc nhất của Spielberg Roth lại thiếu mất hai nhân vật chính - không chỉ đạo diễn Spielberg Roth không thấy bóng dáng đầu, đến ngay cả nhân vật chính quan trọng nhất Vô Tà cũng không tới. Càng không nói đến nam nhân vật chính và nhân vật nam phụ số một thần bí khó lường. Đến tận bây giờ, ngoại trừ những nhân viên trong đoàn làm phim ra thì những người khác thậm chí còn không biết diễn viên diễn hai vai này tên là gì.
“Để quốc tiền truyện” đã định trước là vang danh trong giới điện ảnh, nó là tác phẩm đứng đầu hoàn toàn xứng đáng trong giới điện ảnh khoa học viễn tưởng, là giáo trình mà bất cứ học sinh chuyên ngành nào trong học viện điện ảnh cũng phải học. Đồng thời, nó cũng là bộ phim điện ảnh lớn đầu tiên thất bại nhất, không phải là vì đạo diễn và các diễn viên chính không xuất hiện tại buổi lễ ra mắt, mà là bởi vì đạo diễn và các diễn viên chính của nó không nói một tiếng đã cho tất cả mọi người leo cây. Spielberg Roth và Vô Tà ấy vậy mà lại không tới tham gia lễ ra mắt “Đế quốc tiền truyện“. Điều này không khoa học!! Bạch Hi cảnh nhìn lễ ra mắt trực tiếp không khoa học của “Đế quốc tiền truyện”, anh lại chậm chạp cong khóe miệng lên, nếu như nói Spielberg Roth không nhận điện thoại của anh chứng minh trong lòng ông ta có quỷ. Vậy thì ông ta cho tất cả mọi người leo cây mà không tham dự lễ ra mắt rửa tay chậu vàng quan trọng nhất trong đời mình, điều đó chỉ có thể chứng minh-ông-xảy-ra-chuyện-rồi!
Xem ra việc chiếc dây chuyền thật sự không phải do ông ấy làm, cũng giống như cây kiếm đạo cụ bị đổi thành vũ khí thật vậy, có người lợi dụng ông ấy để đào hố bẫy hại cho con nhà họ Bạch. Chỉ cần có thể chứng minh mình không tin lầm Spielberg Roth, Bạch Hi Cảnh liền biết được mình nên làm gì tiếp theo rồi. Người có thể lợi dụng Spielberg Roth mà không khiến ông ấy hoài nghi thực sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ví dụ như... Quản gia Fores, Giới Đắc sư thúc!
Bạch Hi Cảnh cảm thấy bản thân nên cầu cứu vài người nào đó!
Năm nay Tiểu Tịnh Trần sống có hơi buồn tẻ, đương nhiên bản thân cô bé không cảm nhận được, nhưng các anh trai nhà họ Bạch lại cảm thấy mình sắp mốc meo đến nơi rồi. Vi rút thiên thạch gì đó cấp độ hoàn toàn khác thường, cho dù là Đặc khu quốc gia cũng không giúp được việc gì có tính thực chất. Các ông anh trai nhà họ Bạch đột nhiên cảm thấy bản thân hình như có chút vô dụng.
Tiểu Tịnh Trần hiển nhiên đã bị người ta để mắt tới rồi. Thế là, cho dù là đang trong khoảng thời gian đón năm mới náo nhiệt nhất, các thiếu gia nhà họ Bạch cũng không dám dẫn cô bé đi chơi như những năm trước, bản thân có mấy cân máy lạng bọn họ vẫn tự biết được, người mà đến chú út cũng phải kiêng kỵ thì bọn họ e rằng đến bàn thức ăn cũng không được tính ấy chứ. Vậy nên, cả kỳ nghỉ Tết, các thiếu gia nhà họ Bạch đều rất yêu thương thân thiết mà làm ổ ở nhà với em gái, đánh tú lơ khơ, chơi mạt chược, chơi điện tử. Đáng tiếc, thần bài ở đây, đánh tú lơ khơ, mạt chược bọn họ sắp thua đến mức chỉ còn lại mỗi quần lót rồi. Trong game online, bọn họ lại càng bị tên đầu trọc của em gái chém giết đến mức nhất phật xuất hồn, nhị phật thăng thiên, tam phật chuyển thế, chết như ngả rạ. Ngay lúc các thiếu gia nhà họ Bạch bị em gái nhỏ ngược đến mức chết đi sống lại thì bỗng có khách đến cửa nhà họ Bạch.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, cả phòng khách chỉ còn mỗi mình Tiểu Tinh Trần vẫn còn ung dung ngồi trước màn hình laptop điều khiển nhóc đầu trọc chạy qua chạy lại giẫm đạp thi thể. Nghe thấy tiếng chuông, Tiểu Tịnh Trần nhìn các anh trai đang ngã ngang ngã dọc sắp sùi bọt mép đến nơi thì đành tự mình bò dậy, lon ton chạy đi mở cửa. Mở cửa ra, Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt, khuôn mặt đầy vẻ ngờ vực nghiêng đầu, người này trông có chút quen måt.
Người tới cười tít mắt, xoa đầu của Tiểu Tịnh Trần: “Lâu rồi không gặp, Tịnh Trần!” Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nhớ ra người trước mặt là ai, chỉ theo bản năng gật đầu, mỉm cười để lộ ra hai lúm đồng tiền: “Đã lâu không gặp.”
Lúc đó, Bạch Hi Cảnh vừa hay đi từ trong nhà vệ sinh ra, nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đứng ở cửa lớn quay lưng về phía mình: “Tinh Trần, ai đến...?“.
Bạch Hi Cảnh vừa lên tiếng, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng liền quay đầu. Dáng người cô bé vốn thấp, lại nghiêng người, liền khiến người đứng ngoài cửa hiện ra hoàn toàn. Bạch Hi Cảnh lơ đãng quét mắt nhìn vị khách mới tới đang đứng ngoài cửa, tiếng hỏi nhẹ nhàng dịu dàng liền im bặt. Đôi mắt phượng thâm thúy đột nhiên co lại, tia hung tợn thoáng lóe lên, nhưng lại khiến cho các thiếu gia đang nằm phơi thấy trong phòng khách phải vùng sống dậy.
Ý cười của người tới lại càng đậm hơn, hai tay trước bụng làm động tác chào, giống như một thân sĩ nước Anh được giáo dưỡng tốt: “Ngài Bạch, đã lâu không gặp.” Bạch Hi cảnh nguy hiểm nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Tịnh Trần, con vào phòng sách chơi với các anh đi, ba có chuyện cần nói với người này.” Tiểu Tịnh Trần nhìn cha, lại liếc ông lão quen mắt kia, gãi đầu rồi gật đầu: “Dạ.”
Các thiếu gia nhà họ Bạch lập tức thu dọn đồ đạc, xếp hàng ôm máy tính vào phòng sách. Ông Bạch và ba người bác ở trong phòng sách trên tầng thò đầu ra thăm dò tình hình bên dưới từ trên đỉnh cầu thang hình xoắn ốc, thấy không có việc gì, bèn rụt đầu về, ai làm việc người nấy.
Các thiếu gia nhà họ Bạch đặt laptop ngay ngắn trên bàn trà, lại không còn tâm trạng chơi game nữa, chỉ hiếu kỳ người khiến mặt chú út biến sắc là ai. Tiểu Tịnh Trần lại tiếp tục điều khiển nhóc đầu trọc đi khắp nơi chém người như trước, nhưng ánh mắt cô bé thì lại nhìn vô định vào khoảng không, hiển nhiên là đang suy nghĩ gì đó. “A!” Tiểu Tịnh Trần đột nhiên hô to một tiếng, dọa cho các ông anh giật nảy mình. Tiểu Lục và Tiểu Thất vội vàng nhào tới: “Sao thế? Sao thế?”
Tiểu Tịnh Trần siết nắm đấm nện lên lòng bàn tay, như chợt bừng tỉnh nói: “Em nhớ ra rồi, người vừa nãy là sự thúc Giới Đắc, Khoai Tây chính là tìm được ở nhà bọn họ đó.” Các thiếu gia nhà họ Bạch: “...” Nếu như họ nhớ không làm thì con sư tử kia không phải là tìm được ở nhà đạo diễn nổi tiếng Spielberg Roth sao? Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không ngờ mình vừa mới nghi ngờ đến Giới Đắc thì ông ta đã tự tìm đến cửa. Bạch Hi Cảnh rất muốn trực tiếp đạp Giới Đắc ra khỏi thành phố S. Nhưng mà, không được, mấy ngày nay anh đã dùng hết tất cả các mối quan hệ của mình, muốn tìm ra Spielberg Roth, nhưng mà Spielberg Roth lại giống như biến mất khỏi Trái đất vậy, một chút tin tức cũng không có. Người duy nhất có thể biết được tung tích của ông e rằng chỉ có Giới Đắc này mà thôi. Cho nên, cho dù tâm trạng có tức giận và căm hận cỡ nào, thì để biết được tình hình của Spielberg Roth, Bạch Hi Cảnh sợ ném chuột vỡ bình đều phải nhẫn nhịn.
Bạch Hi Cảnh có lòng cảnh giác với Giới Đắc, dĩ nhiên sẽ không cho ông ta có cơ hội tiếp cận Tiểu Tịnh Trần. “Đuổi” Tiểu Tịnh Trần vào trong phòng sách, Bạch Hi Cảnh mới mời Giới Đắc vào trong phòng khách. Giới Đắc hoàn toàn không để tâm thái độ của Bạch Hi Cảnh, mục tiêu của ông ta rất rõ ràng, những việc khác đều không lọt được vào mắt của ông ta.
Ngồi xuống sô pha đối diện nhau, hai người đều là người có tính cách hướng nội, mặc dù không đến mức giương cung bạt kiếm, nhưng không khí cũng bị đè nén rất căng thẳng. Bạch Hi Cảnh tựa lưng vào sô pha, hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên đùi, đây là tư thế thả lỏng theo thói quen của anh, chỉ là hiện tại, đây chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Trên thực tế, mỗi một tế bào, mỗi một mạch
máu, mỗi một cơ bắp trên người anh đều đang căng thẳng đến cực hạn, giống như một con báo săn đang ẩn núp, chờ đợi thời cơ phát động.
Giới Đắc ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, sống lưng thẳng tắp, trên mặt mỉm cười, giống như một thân sĩ nho nhã. Chênh lệch tuổi tác giữa hai người có lẽ phải hơn nửa thế kỷ, Bạch Hi Cảnh biết chênh lệch tuổi tác và sự từng trải là không thể nào lấy khí thể bù đắp được, anh không thể kiên nhẫn bằng đối phương, liền đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Giới Thật sự thúc đâu?” Giới Đắc cười khổ một tiếng, mặt lộ vẻ đau thương nói: “Gần đây sức khỏe ông ấy có chút vấn đề, đang ở nhà tĩnh dưỡng, mấy ngày nay luôn lẩm bẩm nhắc đến Tịnh Trần, cho nên tôi muốn đưa con gái cậu về thăm ông ấy một chuyến. Tình hình của ông ấy không được tốt lắm, cậu sẽ không cự tuyệt tâm nguyện cuối cùng của một vị trưởng bối chứ?” Ngón tay nắm hờ của Bạch Hi cảnh đột nhiên nắm chặt lại, nếu như không biết người trước mặt này có vấn đề thì anh gần như sẽ tin tưởng vào lời ông ta nói rồi. Spielberg Roth đối với Tiểu Tịnh Trần rất tốt, đây là sự thật không thể chối cãi, nếu như thật sự là tâm nguyện cuối cùng của ông ấy thì Bạch Hi Cảnh sẽ bằng lòng thực hiện, nhưng mà...
Bạch Hi Cảnh nguy hiểm nheo mắt lại, khẽ rít một tiếng: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Cậu cảm thấy cậu con đường từ chối sao?” Đáy mắt đục ngầu cuồn cuộn trào lên tia u ám đen tối, Giới Đắc nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh đến mắt cũng không hề chớp.
Ánh mắt của Bạch Hi cảnh xuất hiện vẻ tan rã trong tích tắc, giây tiếp theo, mặt mũi anh ủ rũ, né tránh ánh mắt của Giới Đắc.
Khóe miệng của Giới Đắc nhẹ nhàng cong lên, tại của Bạch Hi Cảnh theo bản năng động đậy, bắt được một âm thanh khác lạ. Sắc mặt của anh lập tức đại biến, đứng dậy xông vào phòng sách, một cước đá văng cửa lớn của phòng sách, nhưng chỉ nhìn thấy đám cháu trai nằm rạp đầy đất và cửa sổ bị mở toang, máy tính trên bàn trà vang lên tiếng nhạc du dương, trong phòng sách tựa như tất cả đều như cũ, duy chỉ có Tiểu Tịnh Trần là biến mất không thấy bóng dáng, và cả mùi hương ngọt ngào còn chưa tản đi hết trong không khí.
Sắc màu trên mặt Bạch Hi cảnh ngay lập tức rút sạch sẽ. Anh quay đầu, Giới Đắc trong phòng khách đã biến mất không thấy đâu.
Bạch Hi Cảnh siết chặt nắm đấm nện thật mạnh lên tường, trên mặt tường kiên cố bị nện thành sau thành một lỗ thật to, vết nứt như mạng nhện dần lan ra, bàn tay cũng đầm đìa máu, dòng máu đỏ thẫm thuận theo vết rạn chảy xuống. Bức tường trắng như tuyết bị nhuộm đỏ đến mức khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Bạch Hi Cảnh ra tay quá nặng, không chỉ đập nứt tường, gãy ngón tay, mà còn suýt chút nữa thì làm đổ nhà. Ông Bạch và ba người bác trai ở trên tầng lập tức chạy từ trên cầu thang xuống, vừa nhìn đã thấy đám con trai/cháu trai nằm la liệt trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Ba người bác bị dọa đến mức hoảng sợ, Bạch u Cảnh vỗ vỗ Tiểu Lục: “Xảy ra chuyện gì thế này?... Tiểu Lục, tỉnh dậy, tỉnh dậy!”
Đáng tiếc, Tiểu Lục giống như ngủ say như chết, không có chút phản ứng nào. “Đừng gọi nữa, chúng nó đều bị người ta đánh thuốc mê rồi.” Bạch Hi Cảnh trầm mặc nói. Nếu không phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu như dùng thuốc mê thì đối phương không thể nào im hơi lặng tiếc đưa Tiểu Tịnh Trần đi được. Chỉ cần có chút tiếng động khác thường, bất luận là ông Bạch và ba người bác ở trên lầu, còn có Bạch Hi cảnh trong phòng khách đều sẽ nhận thấy được. Đối phương căn bản là có chuẩn bị từ trước, hơn nữa còn tính kế với cả Bạch Hi Cảnh.
Khi Spielberg Roth không tới tham gia lễ ra mắt “Đế Quốc tiền truyện”, Giới Đắc đã biết bản thân nhất định sẽ bị bại lộ. Ông ta tự mình tìm đến cửa không phải là ngứa ngáy cố ý đến tìm chỗ chết, mà là để hãm chân Bạch Hi cảnh. Từ sau khi xảy ra chuyện, ngoại trừ đi tắm, đi vệ sinh, một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ Bạch Hi Cảnh đều không cho phép Tiểu Tịnh Trần rời khỏi tầm mắt của mình. Muốn tách hai người họ ra thì bắt buộc phải có một người mà Bạch Hi Cảnh không thể không đối diện, còn Tiểu Tịnh Trần lại tuyệt đối không thể đến gần xuất hiện, ví dụ như... Giới Đắc!
Cái gọi là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, mặc dù tự mình hãm chân Bạch Hi cảnh rất nguy hiểm, nhưng Giới Đắc căn bản không còn sự lựa chọn nào khác. Những người khác đối với Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không đủ phân lượng, duy chỉ có bản thân ông ta mới có thể sau khi chạm vào Bạch Hi Cảnh mà toàn thân rút lui, đây chính là tự tin của đệ tử chùa Bồ Đề.
Thế là, Giới Đắc kìm chân Bạch Hi Cảnh trong phòng khách, còn người khác thì đánh thuốc mê tất cả những người trong phòng sách, rồi bắt cóc Tiểu Tịnh Trần đang bất tỉnh nhân sự đi.
Còn về người bắt cóc Tiểu Tịnh Trần đi là ai... ha ha!!! Bạch Hi Cảnh ôm lấy máy tính mà trước đó Tiểu Tịnh Trần chơi điện tử ngồi trên đất, thoát khỏi trò chơi, mở hệ thống định vị GPS ra, rất nhanh, bản đồ quan sát của cả thành phố s liền hiện trên màn hình máy tính, trên những con đường bốn phương thông suốt, giăng ngang dọc khắp nơi, một chấm đỏ sáng chói được khóa đang chầm chậm di chuyển, góc phải màn hình còn có một loạt những số liệu về sức khỏe, hiển thị rằng Tiểu Tịnh Trần hiện tại rất khỏe mạnh. Tô Phóng lái một chiếc xe bình thường nhất lao nhanh trên con đường vắng vẻ. Đang là Tết, các khu buôn bán, khu đường chính đều chật kín người. Để đảm bảo hành trình được thông suốt, không gặp trở ngại gì, anh ta chỉ có thể chui vào nơi vắng vẻ, cũng nhờ đó mà thoát khỏi những cái đuôi có thể tồn tại.
Thông qua kính chiếu hậu trong xe có thể nhìn rất rõ ràng Tiểu Tịnh Trần nằm ở ghế sau. Hai mắt cô bé nhắm chặt, hít thở đều đều, không hề động đậy, hiển nhiên là đã hôn mê bất tỉnh. Đây là lần thứ hai Tô Phóng bắt cóc Tiểu Tịnh Trần, hơn nữa hai lần đều dùng cùng một biện pháp - thuốc mê!
Tô Phóng biết bởi vì lần đầu tiên mình bắt cóc cô bé nên Bạch Hi cảnh đã đặc biệt huấn luyện Tiểu Tịnh Trần kháng lại thuốc mê. Vốn dĩ còn tưởng rằng Tiểu Tịnh Trần sẽ không bị thuốc mê khiến cho bất tỉnh nữa, anh ta đã chuẩn bị sẵn là sẽ phải đánh giáp lá cà rồi, nhưng không ngờ thứ đồ mà lão già kia đưa cho lại tốt như vậy, vừa phun ra thì cả phòng liền ngã rạp luôn.
Xe chạy tới một nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại thành, Giới Đắc đã sớm đợi ở đó rồi. Cùng đợi với ông ta còn có một chiếc máy bay trực thăng không có bất cứ số hiệu nào. Tô Phòng bế Tiểu Tịnh Trần ở ghế sau vào trong trực thăng, Giới Đắc ngồi trên ghế phó lái, hài lòng nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái, sau đó gật đầu với phi công. Máy bay cất cánh, tâm trạng Tô Phóng phức tạp, nhìn Tiểu Tịnh Trần dựa vào vai mình hôn mê bất tỉnh, nói bằng giọng không lưu loát: “Người tôi đã bắt giúp ông rồi, chuyện ông đồng ý với tôi lúc nào mới thực hiện?”
“Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta an toàn đáp xuống địa điểm đích, tôi lập tức vẽ một tấm bản đồ cho cậu đi tìm anh trai cậu.” Giới Đắc mỉm cười nói.
Tô Phóng trầm mặc, trơ mắt nhìn nhà kho bỏ hoang càng ngày càng nhỏ, nhìn thành phố S càng ngày càng xa.
Vì tìm anh trai, anh ta bằng lòng bỏ ra bất cứ giá nào!
Tín hiệu màu đỏ đột nhiên bắt đầu xuyên ngang các tòa kiến trúc, Bạch Hi Cảnh biết, Tiểu Tịnh Trần nhất định là bị người ta đưa lên máy bay rồi. Hiển nhiên cao thủ võ cổ truyền như Giới Đắc này không đủ hiểu biết với thiết bị công nghệ cao như GPS, bằng không thì lão nhất định sẽ tháo thắt lưng da của Tiểu Tịnh Trần ra ngay trước tiên!!
Tô Phóng phản bội, Đại Sơn nằm liệt trên giường, Tiểu Sơn phải ở lại thành phố S trông nom “nhà cửa“. Bảy cậu cháu trai hôn mê bất tỉnh, ba người anh trai còn không biết võ công, cân nhắc một lượt, Bạch Hi Cảnh phát hiện cao thủ võ công có thể điều động mà tuyệt đối tin tưởng bên cạnh mình thật sự không nhiều. Cuối cùng, Bạch Hi Cảnh rốt cuộc cũng nhớ ra người nào đó đã bị anh bỏ quên ở xó xỉnh nào mà có mối quan hệ ngoằn ngoèo với chùa Bồ Đề - Dương Tỉnh!
Dương Tĩnh lái máy bay đón Bạch Hi Cảnh đuổi theo Tiểu Tịnh Trần, Bạch Trà dẫn theo viện binh đuổi theo sau.
Mặc dù Giới Đắc, Tô Phóng đều là cao thủ võ thuật, nhưng cao thủ võ thuật dù sao cũng ít. Bạch Hi cảnh tin rằng cao thủ võ thuật trong tay Giới Đắc tuyệt đối không nhiều hơn mình. Những vệ sĩ, lính đánh thuê, quân nhân giải ngủ khác... Chỉ cần có vũ khí thì lực chiến đấu của bọn họ cũng không thể khinh thường. Cái gọi là viện binh dĩ nhiên là dùng để đối phó với những người này. Máy bay trực thăng của Bạch Hi Cảnh một đường đuổi theo cho đến khi ra khỏi Hoa Hạ, bay vào Mỹ. Chiếc máy bay trực thăng này gặp phải phiền phức khi vượt qua lãnh thổ. Dưới cảnh báo của cảnh cáo phòng không, Dương Tĩnh không thể không đáp máy bay xuống trước, tiếp nhận kiểm nghiệm và điều tra của không quân nước Mỹ. Mặc dù công hàm quốc tế từ Thượng Kinh Hoa Hạ theo sau rất nhanh đã đến được bàn của bộ trưởng bộ Quốc phòng Mỹ, nhưng cũng làm trễ nải không ít thời gian của Bạch Hi Cảnh. Khi anh đuổi được đến nơi mà tín hiệu dừng lại thì chiếc máy bay của Giới Đắc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đây là một khu công xưởng rất rộng, từng nhà xưởng nối đuôi nhau xếp thành hàng chất như nêm. Công xưởng có cái đang hoạt động, có cái đã bị bỏ hoang từ lâu. Định vị GPS của Tiểu Tịnh Trần luôn thoắt ẩn thoắt hiện ở khu vực này. Bạch Hi Cảnh dẫn Dương Tỉnh mạnh mẽ đột phá lớp bảo vệ công xưởng, sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một dây thắt lưng tinh xảo mà cô gái trẻ dùng sau một cỗ máy lớn.
Cao thủ võ thuật cổ truyền như Giới Đắc không quen thuộc với GPS, Tô Phóng biết trên người Tiểu Tịnh Trần quanh năm đeo máy định vị, nhưng lại không biết vì lý do gì mà không nhắc Giới Đắc. Đáng tiếc, trên máy bay còn có phi công, một người bình thường tư duy linh hoạt, ngay từ lúc đầu khi phát hiện ra phía sau có máy bay trực thăng đuổi theo. Tên phi công này đã hoài nghi trên người con tin chắc là có máy theo dõi, thế là, thắt lưng đã bị bại lộ rồi.
Bạch Hi cảnh nhặt thắt lưng lên, nhìn máy định vị GPS bị ném vào trong nước, hung hăng nghiến răng, mất dấu rồi!
Người phụ trách công xưởng dẫn theo vài tên bảo vệ vây họ lại, giận dữ mà quang quán mắng chửi không ngừng. Bạch Hi Cảnh nắm chặt thắt lưng, sắc mặt âm trầm đi ra khỏi công xưởng: “Phong tỏa cả khu xưởng này. Giới Đắc có thể đáp máy bay mà không gây náo động, lại còn có thể vứt thắt lưng ở nơi bí ẩn như thế, trong này nhất định có nội ứng của ông ta. Đào ba thước đất cũng phải moi ra cho tôi.”
“Vâng.” Dương Tĩnh cúi đầu đáp một tiếng, lập tức liên lạc với Bạch Trà. Còn về tự ý phong tỏa khu xưởng này liệu có gặp phải chất vấn và phiền phức từ phía nước Mỹ không thì đó là chuyện của Hoa Thất Đồng. Thân là Boss của Thượng Kinh, xử lý chút chuyện phiền phức quốc tế là “việc nằm trong phân sự” của chị ta.