Nước biển dưới ánh trăng tản ra ánh sáng lạnh lẽo, chậm rãi chảy dưới gầm cầu, gió đêm nhè nhẹ chờn vờn trên mái tóc rối bời, tà áo mỏng manh trong gió nhẹ bay phấp phới. Mắt thấy mấy chiếc máy bay trực thăng đang chậm rãi áp tới gần, Tống Siêu vẫn giữ biểu cảm trước sau như một, lười biếng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Vệ Thủ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Tiểu Tịnh Trần, tay từ từ nắm chặt tạo thành nắm đấm: “Đành liều một phen!”
Tống Siêu nhún vai, linh hoạt khởi động khớp xương bả vai, nở nụ cười, nói với Tiểu Tịnh Trần: “Được rồi, được rồi, tuy không sinh cùng tháng cùng ngày nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng, như vậy kiếp sau có được đầu thai thì chúng ta cũng không cách nhau quá xa.”
Vệ Thủ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, bọn họ biết chắc những tay sát thủ trên mấy chiếc máy bay trực thăng này về cơ bản không có năng lực lấy được mấy cái mạng này của bọn họ, mặc dù sẽ phiền toái đôi chút, nguy hiểm đôi chút, nhưng với bọn họ mà nói, chạy thoát tuyệt đối không hề khó, Tống Siêu đơn giản chính là rảnh hơi kiếm chuyện muốn ăn đòn, lời này mà đến tai Bạch Hi Cảnh, chắc chắn ngày này sang năm là ngày giỗ đầu của cậu ta.
Vệ Thủ biết cậu ta chỉ đang nói đùa thôi, nhưng Tiểu Tịnh Trần lại không nhận ra điều đó, cô bé cân nhắc “lời đề nghị” này của Tống Siêu vô cùng nghiêm túc, sau đó từ chối một cách chân thành: “Sau khi mình chết sẽ đến chỗ Phật tổ, kiếp sau sẽ không đầu thai mà ngồi tu hành trước mặt Phật tổ.”
Tống Siêu: “...” Cô gái, cậu đang nói đùa hả, nhất định là đang nói đùa rồi!
Vệ Thủ: “...”
Ba cái đầu liền cùng thảo luận sang một vấn đề khác, đó là làm sao để chọc Phật tổ phát điên lên, bốn con thú cưng hai mắt mơ màng nhìn chủ nhân đầy tôn thờ. Trên máy bay trực thăng sát thủ đã nhắm kỹ mục tiêu, sẵn sàng cho đợt công kích cuối cùng. Lỗ tai Tiểu Tịnh Trần đột nhiên hơi giật giật, cô bé ngó nghiêng đầy nghi hoặc, hai vị trúc mã sát cánh cùng với Tiểu Tịnh Trần từ hồi còn nhỏ lập tức cảm nhận được sự thay đổi của cô bé, Vệ Thủ căng thẳng hỏi một câu: “Sao thế?”
“Mình nghe thấy tiếng dây xích sắt!”
“Hả~~????” Lời của Tống Siêu vừa thốt ra khỏi miệng thì sắc mặt của Vệ Thủ chợt biến đổi, nhanh như cắt vươn tay ra tóm lấy Tống Siêu tránh vào một góc bên phải, cùng lúc đó Tiểu Tịnh Trần cũng một tay kéo đuôi Quả Cà, một tay túm đuôi Màn Thầu ngã vào giữa đám Thái Bao và Khoai Tây.
Trong một chớp mắt kia, một bàn tay mang xích sắt to lớn đột nhiên từ trụ cầu bị gãy lìa bên dưới vọt ra, nhanh như chớp giáng nát vụn mặt đất nơi Tống Siêu cùng Tiểu Tịnh Trần vừa đứng, làm văng ra vô số đá vụn. Đầu dây xích theo phản lực bật ra, phóng lên cao hướng về phía máy bay trực thăng, trong chớp mắt liền cuốn chặt lấy máy bay trực thăng, một đầu khác của dây xích kéo mạnh một cái, máy bay trực thăng liền mất thăng bằng lao xuống biển, tiếc rằng, cái máy bay trực thăng kia còn chưa kịp rơi xuống biển thì đã “Đoàng!” một tiếng, lửa bùng lên bao vây bốn phía, chiếu sáng cả một vùng biển rộng lớn.
Ngọn lửa trên chiếc trực thăng kia còn chưa tắt hẳn, chiếc xích sắt lại như được thổi hồn, tiếp tục tấn công một chiếc trực thăng khác. Từng luồng điện màu xanh lam thẫm như có sức mạnh nương theo dây xích phóng thẳng lên máy bay trực thăng, sau đó một tràng âm thanh loảng xoảng của sắt thép phát ra, máy bay rơi xuống. Trong khoảnh khắc chiếc máy bay rơi xuống biển, Tống Siêu tin chắc mình đã nhìn thấy hai thi thể cháy thành than trên ghế lái.
Từ đầu đến cuối không mất đến năm phút, mấy chiếc trực thăng đều không ngoại lệ, tất cả đều bị phá nát, toàn bộ người bên trong bao gồm phi công và sát thủ không một ai sống sót.
Đoạn cầu khôi phục lại vẻ yên tĩnh, trên cây cầu lớn chỉ còn lại ba người, bốn thú cưng, cộng thêm mảnh vụn trực thăng văng khắp nơi, dòng nước trên biển vẫn sâu thăm thẳm đầy nguy hiểm. Tống Siêu há hốc miệng, nhất thời có chút mờ mịt không nói nên lời.
Bất chợt có mấy cái bóng đen từ gầm cầu vọt ra, nhanh như cắt xẹt qua, lặng lẽ đứng nghiêm trên lan can cầu, dưới ánh trăng lạnh lẽo, khuôn mặt mấy người đó hiện lên rõ nét, ngũ quan sâu sắc, màu mắt kỳ dị, cùng với màu tóc so với tóc đen có phần…
Chân mày Tống Siêu không nhịn được mà nheo lại: “Người nước ngoài????”
Đây chẳng phải là người nước ngoài sao, người con trai có vóc người cao to vạm vỡ, người con gái trước lồi sau vểnh yểu điệu gợi cảm, hơn nữa còn đều là trai tài gái sắc, mặc dù phong cách mỗi người không giống nhau, nhưng họ đều khoác trên mình chiếc áo gió dài màu xám bạc, thoạt nhìn có vẻ giống đồng phục.
Người con trai khá trẻ đứng ở phía trên cùng, đầu ngón tay anh ta có một sợi dây xích quấn vòng quanh, trên đó dường như đang phóng ra những dòng điện màu xanh lam đậm. Sợi xích sắt này tuy nhìn không lớn như sợi xích đã tiêu diệt những chiếc trực thăng ban nãy, nhưng người ta có thể cảm nhận được hai sợi dây này chính là một.
Người con trai trẻ tuổi hơi khom người, nói một loạt tiếng Hoa Hạ không được chuẩn cho lắm, song giọng điệu rất mực cung kính: “Tôi là Allen, rất vinh hạnh được gặp cô, cô nương Vô Tà!”
Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, đôi mắt to tròn thuần khiết trong veo, mơ màng nhìn hắn đầy vô tội.
Tống Siêu nhìn chòng chọc dòng điện phóng ra kia, hai mắt trừng lớn, khó tin nói: “Dị nhân??”
Mặc dù người bình thường rất khó nhìn thấy nhưng dị nhân thật sự tồn tại, chỉ có điều dị nhân hầu như đều phục vụ cho đất nước. Song song với việc được hưởng đủ loại đặc quyền, họ phải đảm nhận những nhiệm vụ nguy hiểm gấp hàng trăm thậm chí là hàng nghìn lần. Tống Siêu đã từng là người của SWAT thuộc đội đặc công quốc gia, song cậu ta khi đó còn nhỏ, hơn nữa bản thân không có có khả năng đặc biệt gì, cho nên cơ bản chưa từng được tiếp xúc với những người được gọi là “dị nhân”. Tuy vậy, điều này không thể ngăn cản cậu ta tìm hiểu về họ, đối với một thành viên bình thường của SWAT mà nói, dị nhân chính là một truyền thuyết vô cùng thần kỳ.
Dị nhân nói cho cùng thực chất cũng chỉ là con người bị biến đổi gen, chỉ có điều phần lớn biến dị đều là bẩm sinh, còn về thay đổi sau này... kể cũng kỳ lạ, Đặc khu quốc gia ròng rã nghiên cứu bao nhiêu năm như vậy, nhưng tất cả những người đã trải qua cải tiến nhờ chất hoá học, bao gồm Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh tiến hóa hoàn hảo ở bên trong cơ thể, thì toàn bộ người đều là tiến hóa thể năng, sức mạnh, tốc độ, khả năng bộc phát, thậm chí là IQ tăng mạnh, song lại không có một ai tiến hóa ra khả năng đặc biệt.
Mặc dù hiện tại đa số dị nhân đều vì quốc gia phục vụ, nhưng vẫn luôn có ngoại lệ, hơn nữa ngoại lệ này thường đều là những cao thủ đáng gờm. Bạch Hi Cảnh với tư cách là một sự tồn tại siêu nhiên, dám trở thành kẻ thù của quốc gia, không ai hoài nghi thuộc hạ của anh có dị nhân, đây cũng là lý do vì sao Đẳng Thập trăm phương ngàn kế muốn bắt giữ Tiểu Tịnh Trần, lại một mực không dám xin điều động dị nhân từ Đặc khu quốc gia.
Dị nhân chiến đấu lại là một khía cạnh hoàn toàn khác, chỉ cần bọn họ không tung ra dị nhân thì, Bạch Hi Cảnh tất nhiên cũng sẽ không tung dị nhân trong tay mình ra. Đây chính là một dạng giao ước ngầm, mà một khi dị nhân của Đặc khu quốc gia ra tay với Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh đương nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ con gái mình, đến lúc đó, một khi dị nhân đánh nhau, chắc chắn sẽ liên luỵ đến người dân vô tội.
Một thân một mình Bạch Hi Cảnh có thể làm ngơ trước thương vong của người khác, nhưng quốc gia lại không thể lấy tính mạng người dân ra làm trò đùa được, vì vậy, bất luận thế nào, hai bên đều ngầm giao ước với nhau, tạm thời đóng băng, không dùng đến dị nhân.
Vậy mà giờ phút này, năm tên dị nhân lại đang bao vây ba người bốn thú, hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn họ liền biết chắc là người nước ngoài.
“Đùa cái kiểu gì thế, đây là muốn khơi mào chiến tranh thế giới hả?”
Dị nhân hầu hết đều là đại diện cho quốc gia, bọn chúng lại dám chạy đến biên giới Hoa Hạ, trắng trợn chặn đường đại tiểu thư nhà họ Bạch, đây chính là tự tìm đến cái chết mà, Tống Siêu hoàn toàn bị làm cho loạn hết cả lên rồi.
Vệ Thủ môi mỏng mím thật chặt, trầm giọng nói: “Im miệng, cậu quên là cái tảng đá kỳ lạ mà chú Bạch nhặt được trên đường kia vốn là định vận chuyển về đâu rồi hả!”
Cái tảng đá kia nếu như không phải Bạch Hi Cảnh giữa đường cướp được thì giờ phút này có lẽ cũng đã sớm bị đóng thùng vượt biển rồi, hơn nữa, đích đến lại chính là Đảo quốc bên kia bờ biển!
Tống Siêu ngẩn người, không khỏi ảo não bứt tóc, đây là cái tình cảnh gì đây???
Chàng trai trẻ tuổi hoàn toàn không bận tâm đến hai chàng trai người Hoa Hạ, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần không hề chớp mắt, trong đáy mắt xanh thẳm loé lên thứ ánh sáng khó diễn tả bằng lời: “Cô nương Vô Tà, tôi chân thành mời cô đến thăm đất nước của tôi một chuyến.”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to tròn trong veo, tỏ vẻ không hiểu đối với thứ tiếng Hoa Hạ không được chuẩn cho lắm của Allen. Cô bé quả quyết ngoảnh đầu nhìn Tống Siêu, ngón tay nhỏ chỉ vào Allen, nói: “Hắn đang nói gì vậy?”
“Phụt!” Tống Siêu bụm miệng cười.
Thật ra tiếng Hoa Hạ của Allen cũng không quá tệ, một người Hoa Hạ bình thường cũng hiểu được đại khái anh ta nói gì, nhưng Tiểu Tịnh Trần lại là một ngoại lệ, bởi vì cô bé gặp rào cản rất lớn với việc học hành, chữ cứng cũng chỉ nhận biết được một vài chữ, ngôn ngữ cũng chỉ hiểu được tiếng Hoa chính gốc, cho nên, thứ tiếng Hoa Hạ từ người nước ngoài kia… thật ngại quá, người ta không có hiểu.
Biểu cảm của Tiểu Tịnh Trần quá đơn thuần, đơn thuần đến mức không ai tin là cô bé đang nghiêm túc, Tống Siêu thậm chí còn không kiềm chế được mà bật cười. Đây chẳng phải là nói huỵch toẹt vào mặt người ta là chúng tôi coi khinh mấy người đã biến tiếng Hoa Hạ hành ngôn ngữ sao hoả sao!
Allen mặt không đổi sắc, nụ cười vẫn ấm áp tươi rói như hoa, nhưng cô gái tóc vàng đứng ở bên phải lan can lại bắt đầu tỏ ra khó chịu. Ánh mắt cô ta sáng quắc, nhìn chằm chặp vào Tiểu Tịnh Trần, sau đó bất thình lình đưa tay phải lên, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay hướng về phía Tiểu Tịnh Trần. Vệ Thủ mặt hơi biến sắc, định kéo Tiểu Tịnh Trần còn đang mơ màng, chưa nhận ra nguy hiểm đang đến gần kia, nhưng thật tiếc, cậu đã chậm một bước.
“Binh!” một tiếng, nước biển dưới chân cầu đột nhiên phóng lên cao, chia cắt Vệ Thủ và Tiểu Tịnh Trần, sau đó biến thành một con rồng nước, như một con rồng thật sự quấn quanh người Tiểu Tịnh Trần, sau đó toàn thân con rồng nước tụ lại một điểm tạo thành một quả cầu nước vô cùng lớn nuốt trọn Tiểu Tịnh Trần vào bên trong, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng phồng hai má, khóe miệng phun ra một tràng bong bóng, tay chân khua khoắng loạn xạ.
Tống Siêu bất ngờ mạnh mẽ đạp một cước lên lên quả cầu nước, nhưng tại điểm mà cậu ta đạp lên đó lại gợn lên mấy đợt sóng, ngoại lực to lớn bị gợn sóng lấy nhu khắc cương tiêu diệt hoàn toàn. Tống Siêu mất khá nhiều sức mà quả cầu nước lại vẫn y nguyên như cũ, không chút hao tổn.
Tống Siêu và Vệ Thủ tuy đều là những chiến binh Kỳ Lân đã trải qua cải tiến, nhưng họ lại không có khả năng đặc biệt, căn bản là phá không nổi quả cầu nước này, ánh mắt hai người trầm xuống, không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, hơi cúi người xuống, hai thân ảnh liền biến mất.
“Binh!”
“Binh.” hai tiếng.
Cô gái tóc vàng đang thao túng quả cầu nước kia đã bị Tống Siêu làm cho ngã nhào từ lan can xuống đất, mà Allen tuy đỡ được cú đá bay của Vệ Thủ trong gang tấc nhưng cũng bị Vệ Thủ ép xuống khỏi lan can. Allen ánh mắt hơi sắc lại, không ngờ rằng hai tên “người bình thường” không có chút năng lực đặc biệt này lại có thực lực mạnh đến vậy. Nước Hoa Hạ quả nhiên thâm sâu khó lường.
Giữa ánh điện hoả thạch, được tận mắt chứng kiến tốc độ kinh hoàng của hai “người bình thường”, những dị nhân đều bất giác nổi lên nhận thức nguy hiểm khó có thể nói thành lời. Người trần mắt thịt lại có thể chống lại dị nhân, hai con người này… không thể giữ lại được!