Cầu trục hình tháp cách mặt đất cả trăm mét, người bình thường đứng trên đó tuyệt đối là hoa hết cả mắt, không thể không ngã xuống. Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã không biết cái gì gọi là sợ, đừng nói trăm mét, cho dù là nghìn mét, cô bé cũng sẽ thong thả chậm rãi như đi tản bộ.
Chỉ là cánh tay cốt thép kia thực sự là quá nhỏ, còn chưa rộng bằng bàn chân của cô bé, đứng dậy giẫm lên trên đó, mắt chỉ có thể nhìn thấy những con người nhỏ bé còn hơn cả kiến ở dưới mặt đất. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước. Cô bé cũng dang hai cánh tay ra để giữ thăng bằng, sau đó hai bàn tay theo thói quen đút trong túi áo, thật sự coi như đi trên đất bằng, khiến những hành khách còn lại trong Chim ưng 77 sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu Tịnh Trần rất bình tĩnh, những nhân viên làm việc ở bến tàu Thâm Song thì lại đau trứng rồi.
Cô nói xem tốt xấu gì cô cũng là người đột nhập phi pháp, cô có thể có chút đạo đức nghề nghiệp hay không, lén lút di chuyển có hiểu không, trộm cắp có hiểu hay không, cô khệnh khạng giẫm trên đó như đi dạo trên đồi cao như thế, coi chúng tôi là kẻ mù hết à.
Thế là, chiếc đèn cao áp liền quét qua, cô gái đang lẻ loi đi trên cầu trục liền không có chỗ để ẩn náu, trong phút chốc đã bị phát hiện rồi.
Bến tàu Thâm Song lập tức nháo nhào như vỡ tổ, ngoại trừ những nhân viên có vị trí chuyên môn ra thì những nhân viên tuần tra khác toàn bộ đều ùn ùn tập trung ở bên kia cầu trục, đứng ở trên cao liền nhìn thấy những cái đầu người như kiến cổ từ bốn phương tám hướng tràn ra như lũ lụt.
Tinh Không yên lặng lau mồ hôi: “Não cô ta có vấn đề à?” Kinh động nhiều người như vậy, làm sao trộm được đồ!
Đẳng Thập nhìn anh ta một cái, nói với Hà Đồng đang ngồi trên ghế điều khiển: “Bay ngược lại hướng của cô ấy, chúng ta đổ bộ vào từ bên kia.”
Mọi người như bừng tỉnh, khắp mặt lộ ra vẻ cung kính và sùng bái. Hóa ra cô gái nhỏ cool ngầu kia đang thu hút sự chú ý của kẻ địch để bọn họ có cơ hội và thời gian ẩn núp. Cao, quả nhiên là cao nhân! Loại tinh thần hy sinh hiến dâng này tuyệt đối là tấm gương cho chúng ta học tập.
Đại Sơn và Tiểu Sơn: “...” Các người thật sự là tưởng tượng hơi quá rồi!
“Á” Hải Dương đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi. Đại Sơn cũng bị dọa cho nhảy dựng lên từ ghế ngồi, dán chặt lên cửa sổ máy bay nhìn cô gái nhỏ bé thậm chí có thể so với sâu róm ở trên chiếc cầu trục to lớn kia.
Chính vừa nãy, một vài tay súng bắn tỉa khác đang mai phục trên cao điểm phát động tấn công kẻ xâm nhập, thế là những viên đạn bắn ra toàn bộ đều bắn thẳng về phía kẻ xâm nhập. Giác quan của Tiểu Tịnh Trần vô cùng nhạy bén, trong nháy mắt liền bắt được những âm thanh khác nhau trong gió. Cô bé lập tức ngả người về sau, cả người đều nằm thẳng tắp trên cánh tay thép, viên đạn sắc bén sượt qua ngay phía trên cô bé, trượt rồi.
Loạt đạn thứ hai lại nhắm thẳng vào cô bé đang nằm, cô bé dứt khoát lật người lại, tránh được những viên đạn đó. Cô bé cũng rơi từ trên cầu trục xuống, đây là rơi từ trên độ cao trăm mét xuống đấy em gái ạ. Lần này mà thật sự rơi xuống còn không phải sẽ bị đập thành đống thịt nát sao. Khoảng cách từ cầu trục đến mặt đất đều là trống cả, không có bất kỳ vật giảm xóc nào, đây cũng là nguyên nhân khiến Hải Dương hét lên một tiếng khiến Đại Sơn kinh hãi.
Sự thật chứng minh, các bạn mãi mãi không cần lo lắng về dây thần kinh vận động của em gái.
Vừa lật người, trong khoảnh khắc rơi xuống, chiếc chân nhỏ của cô bé vừa vươn ra, khó khăn móc vào dây mép của cánh tay thép, giống như một con khỉ treo ngược giữa không trung. Mọi người đều hung hăng lau mồ hôi lạnh, cũng không vội thâm nhập vào từ một hướng khác. Nhiệm vụ đích thực là rất quan trọng, nhưng mạng của cô gái này càng quan trọng hơn. Ngộ nhỡ cô bé có mệnh hệ gì, thì đợi người cha cuồng con gái của cô bé trở về...
Đẳng Thập không nhịn được mà run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy hối hận, mình thật sự không nên nghĩ đến việc nhờ cô gái này giúp đỡ.
Hai tay Tiểu Tịnh Trần vẫn bình tĩnh nhét trong túi áo, chỉ có một chân móc vào bàn tay thép. Dù gì thì trước đây cô bé cũng đã từng là tay súng bắn tỉa, ngoại trừ thị lực nghịch thiên ra thì bản năng chiến đấu của cô bé cũng rất đáng sợ. Mặc dù không biết những tay súng bắn tỉa kia đang trốn ở đâu, nhưng cô bé lại có thể cảm nhận được sát khí và nguy cơ tứ phía. Thế là, một chân cô bé móc ở trên cánh tay thép chậm rãi lắc lư, tần xuất lắc lư lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, khiến cho những tay súng bắn tỉa nhất thời không có cách nào nhắm bắn chuẩn được. Còn cô bé thì lại có thể xác định được vị trí của tay súng bắn tỉa nhờ vào giác quan khi bị ống kính ngắm bắn nhắm vào.
Treo ngược ở độ cao một trăm mét trên không, không có bất cứ thiết bị bảo hộ nào, vậy mà ngược lại cô bé không sợ hãi, còn chậm rãi móc một khẩu súng lục từ trong túi áo ra, lên đạn, mượn độ cong khi lắc lư, giơ súng lên bóp cò. “Pằng” một tay súng bắn tỉa bị bắn rơi.
“Pằng” “pằng” “pằng” bắn tiếp ba phát đạn, khoảng cách hiệu quả nhất của súng lục chỉ có năm mươi mét, căn bản không thể so bì được với súng bắn tỉa có tàm ngắm đạt chuẩn trong phạm vi tám trăm mét. Nhưng, chúng ta phải tin tưởng tình yêu thương của Cha Ngốc đối với con gái, cải tạo một khẩu súng quả thật là không vấn đề gì, chỉ là khẩu súng này sau khi được cải tạo thì sức giật của nó có thể chấn động đến vỡ xương của một người đàn ông trưởng thành. Nhưng đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói thì thật sự không phải là vấn đề.
Thế là con mồi biến thành thợ săn, thợ săn biến thành con mồi, một cây súng lục mười phát đạn đã xử lý hết sạch những tay súng bắn tỉa đang ẩn núp trên cao, tác nghiệp trên không trung an toàn rồi. Tiểu Tịnh Trần dùng sức lắc một cái thật mạnh, nhẹ nhàng đứng trên cánh tay thép.
Thân là một con người, tư thế đầu trên chân dưới vẫn là thoải mái hơn!
Nhét lại khẩu súng lục vào trong túi áo, Tiểu Tịnh Trần tiếp tục chậm rãi đi trên cầu trục.
Lần này đã hoàn toàn trở thành thời gian độc diễn của một mình Tiểu Tịnh Trần rồi, hơn nữa tuyệt đối là diễn viên chính. Đừng thấy bảo vệ ở phía dưới cầu trục rất nhiều, súng mà bọn họ dùng đều chỉ là súng lục thông thường, tầm bắn hiệu quả chỉ trong bán kính năm mươi mét, căn bản không bắn trúng được kẻ xâm nhập đang ở trên độ cao một trăm mét. Còn súng bắn tỉa có hiệu quả trong bán kính tám mươi mét thì lại đã bị một khẩu súng cỏn con của kẻ xâm nhập bắn rụng hết rồi.
Đúng là người so với người tức chết người!
Không còn cách nào khác, những tên bảo vệ kia chỉ có thể men theo thân của cầu trục mà leo lên trên, ý đồ muốn tiếp cận kẻ xâm nhập, khiến cô bé tiến vào trong phạm vi ngắm bắn của mình. Nhất thời dưới chân cầu trục đầy người là người, giống như một gốc cây đại thụ bị đàn mối chọn trúng.
Trái tim của những hành khách còn lại trên Chim ưng 77 đều đã vọt lên tới tận cổ họng, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào người đang chậm rãi bước đi trên cầu trục.
Chim ưng 77 là máy bay trinh sát, không phải máy bay trực thăng, nó không có năng lực dừng lại trên không, chỉ có thể bay tới bay lui không ngừng, điều này khiến cho góc nhìn của các hành khách cũng không ngừng thay đổi. Đột nhiên, Hải Dương lại một lần nữa kêu lên kinh hãi: “Mọi người xem kìa, đó là cái gì?”
Mọi người đều đồng loạt nhìn qua, lại kinh ngạc trợn tròn mắt khi nhìn thấy một cái bóng mờ mờ rất to bay lên từ tòa nhà chính của bến tàu đèn đuốc sáng trưng. Nhìn thân hình kỳ lạ kia, nhìn tư thế bay lượn kia, bất ngờ lại giống y hệt Chim ưng 77.
“Mẹ kiếp, tên khốn kiếp Giang Chúc làm sao có thể có được máy bay Chim ưng cơ mật quốc gia này chứ? Chim ưng tổng cộng chỉ có bốn chiếc, đều cung cấp cho căn cứ Kỳ Lân rồi mà... Fuck fuck fuck. Còn ngây ra đó làm gì, mau nghĩ cách đón con nhóc kia về đi.” Đẳng Thập cuối cùng không nhịn được mà phun ra một tràng lời lẽ thô tục. Bất luận là tay súng bắn tỉa hay là bảo vệ, hắn tin Tiểu Tịnh Trần đều có thể giải quyết được, bởi vì trên thế gian này đã không có người nào có thể ngăn cản cô được rồi. Nhưng nếu là Chim ưng thì...
Đối diện với một con chim ưng công nghệ cao, con người thật sự là quá nhỏ bé.
“Đợi đã.” Vào thời khắc mấu chốt, Tiểu Sơn trước giờ đều trầm mặc ít nói lại đột nhiên mở miệng. Đối diện với ánh mắt sắc bén khó hiểu cũng như không tán thành của những người khác, anh lại kiệm lời như vàng: “Đám mắt mù các người nhìn cho kỹ đi, đó không phải là chim ưng.”
Thế là, mọi người lại một lần nữa nghiên cứu kỹ chiếc “chim ưng” kia. Đợi đến khi nhìn rõ trong đôi mắt của nó lóe lên không phải là ánh đèn điện tử mà là ánh mắt hung ác đỏ lòm của một con chim dữ thì sắc mặc của mọi người đều đồng loạt trắng như tờ giấy.
Con mẹ nó chứ, đây đích thực không phải là máy bay chim ưng màcăn bản chính là một con chim ưng thật sự! Fuck!
Bà nó, trên thế giới này còn có một con chim ưng to như vậy sao? Không phải là rồng ngụy trang đó chứ? Lật bàn!
Quá không khoa học rồi!
Nhưng Tiểu Tịnh Trần bày tỏ: Việc này rất khoa học!
Sau khi con chim ưng kỳ lạ kia bay lên liền trực tiếp xông thẳng về phía cầu trục. Nó dang rộng đôi cánh bay lượn, móng vuốt sắc nhọn vận sức chờ phát động, xông về phía con người bé nhỏ đang một mình đi trên cầu trục, định bụng tóm gọn người nọ. Là một con chim ưng thứ thiệt, tất cả con mồi của nó đều chỉ là thỏ.
Tiểu Tịnh Trần đã sớm cảm nhận được nguy hiểm, trong khoảnh khắc móng vuốt của con chim ưng cào về phía cô bé, cô bé lại một lần nữa ngả người ra sau, nằm ngửa trên cánh tay thép, tránh được một đòn tập kích của con chim ưng. Một kích không thành công, con chim ưng kêu lên một tiếng, quay đầu xông đến lần thứ hai. Lần này, mục tiêu của nó là Tiểu Tịnh Trần đang nằm ngửa. Có điều thật đáng tiếc, bởi vì trở ngại về góc độ, nó không có cách nào dùng móng vuốt để tấn công được. Nếu miễn cưỡng dùng tới móng, thì thân thể uy vũ hùng tráng của nó sẽ bị cánh tay thép nằm ngang đụng thành hai mảnh. Thế là, nó chuyển sang dùng mỏ.
Sau đó, bạn học chim ưng gặp bi kịch rồi!!
Trong khoảnh khắc cái mỏ của nó chạm được vào kẻ địch, thì kẻ địch giảo hoạt lại oạch một cái trực tiếp thuận theo lông ngực trơn tru bóng loáng của nó mà chui vào dưới bụng nó, sau đó ôm chặt lấy cổ chân nó như một con gấu túi.
Con chim ưng tức giận kêu lên một tiếng, thân hình đột ngột cất cao xông lên tầng mây, đồng thời một chân còn lại liều mạng cào kẻ địch trên cổ chân kia của nó. Đáng tiếc, kẻ địch kia thật sự quá giảo hoạt, dựa vào năng lực giữ thăng bằng mạnh mẽ, cô bé hoàn toàn xem móng vuốt của con chim ưng như một trò chơi, các loại chim ưng vồ gà, mèo vờn chuột chơi vô cùng vui vẻ. Con chim ưng giống như phát điên mà lăn lộn xoay vòng trên không trung, lại không thể làm gì được kẻ địch đang bán dính trên người mình.
Đồng chí chim ưng lệ rơi đầy mặt: Không phải là ta quá vô dụng mà kẻ địch kia thực sự là quá giảo hoạt!
Kẻ địch giảo hoạt ấy thế mà lại còn cười thành tiếng ha ha vui vẻ, cười nhạo ta có phải không, đây quả thực là công khai khiêu khích có biết hay không hả!!
Đồng chí chim ưng nổi giận triệt để, thân hình của nó vừa chuyển liền trực tiếp bay về phía biển lớn, xông vào mây trời rồi sải cánh lao xuống, dùng tốc độ nhanh nhất và lực bộc phát mạnh mẽ nhất xông về phía biển cả. Nó muốn khiến kẻ địch đụng vào mặt biển mà chết, chiêm chiếp, chiêm chiếp, ông đây không phát uy thì ngươi tưởng ta là chim sẻ chắc!
Gió lớn thét gào, thổi tán loạn mái tóc ngắn của Tiểu Tịnh Trần. Cô bé ôm lấy móng vuốt của con chim ưng, nhìn mặt biển càng lúc càng gần nhưng cũng không hề cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, cũng không có chút sợ hãi nào khi sắp rơi xuống biển. Cô bé dán chặt khuôn mặt mềm mại mũm mũm của mình vào cổ chân thô ráp của con chim ưng, lẩm bẩm nói: “Khoang Lang, chị rất nhớ em!!!”
“Két -----------------”
Đồng chí chim ưng đột nhiên kéo cánh về sau, duỗi ra đến mức tận cùng, thắng gấp... không ngưng lại được, và thế là nó đã quên phút cuối mình nên thoát ly khỏi biển cả nguy hiểm, cuối cùng, “ào” một tiếng, con chim ưng dũng mãnh mang theo kẻ địch đồng quy vu tận!
Nhân vật chính dũng cảm hy sinh, hết phim... What the fuck?
Tốc độ lao xuống của đồng chí chim ưng quá nhanh, cho nên vào khoảnh khắc sắp lao xuống biển, nó trực tiếp bị sức dãn của mặt biển đụng ngất đi. Tiểu Tịnh Trần ngược lại rất ngoan cường đứng thẳng, không bị đánh ngất đi, nhưng lại bị con chim ưng ngất trên cành quất liên lụy, cùng nhau chìm xuống biển.