Thái Địch là một tay chia bài bình thường của Trác Việt Thành. Đừng thấy anh ta có cái tên đáng yêu như vậy, thực ra trông anh ta rất bình thường, thuộc loại nếu vứt vào trong đám người sẽ không tìm thấy được. Một người hết sức bình thường như anh ta có thể vào được Trác Việt Thành, theo lời một người đồng nghiệp mà nói, đó chẳng những có vận khí tốt ra cổng giẫm phải phân chó, mà còn phải có sự bình tĩnh mặt không đổi sắc khi giẫm phải phân chó; sau khi về nhà mang chiếc giày giẫm phải phân chó phụng dưỡng thành kính, cộng thêm lúc nào cũng chờ mong giẫm phải phân chó lần nữa thì một người bình thường như anh ta mới có thể được Trác Việt Thành nhìn trúng, trở thành một tay chia bài xuất sắc.
Được rồi, Thái Địch quả thực là thờ kính cái giày giẫm phải phân chó của mình ngày trúng tuyển hôm đó như cúng thần tài, mỗi ngày ba lần đốt hương, ngày lễ ngày tết còn cúng trái cây trên mâm.... Đương nhiên những thứ này không phải trọng điểm, quan trọng là vận mệnh phân chó của Thái Địch gần đây có vẻ như tiêu hao hầu như không còn nữa rồi.
Trác Việt Thành là sòng bài dưới lòng đất nổi tiếng nhất Hoa Hạ. Đương nhiên, “nổi tiếng” này chỉ lưu truyền với trình độ đủ vốn tham gia thấp nhất là một triệu tiền đặt cược. Ông chủ phía sau màn của Trác Việt Thành rất thần bí, không dễ dàng lộ diện, cho dù là nhân viên giống như Trác Địch cũng không có vinh hạnh tận mắt gặp được. Nhưng một vài người thuộc bên làm ăn kinh doanh vẫn biết, ông chủ của Trác Việt Thành chính là Bạch Hi Cảnh – người nắm giữ mạch máu kinh tế của Hoa Hạ.
Trác Việt Thành! Tòa nhà Trác Định! Hai cái tên này đặt cùng nhau, không cảm thấy lượng thông tin thu được rất lớn sao!
Nguyên nhân chính là vì có ông chủ lớn Bạch Hi Cảnh đứng sau, mỗi một tay cờ bạc bước vào Trác Việt Thành đều hết sức tuân thủ quy định, cho dù là kẻ giết người chạy trốn, tội ác tày trời cũng không dám ở đây làm loạn. Nhưng mà kiểu trật tự gọn gàng ngăn nắp này đã thuận theo “bệnh tình nguy kịch” của Bạch Hi Cảnh mà xuất hiện dấu hiện sụp đổ.
Bạch Hi Cảnh bị thương nặng, hôn mê căn bản là không giấu nổi lòng người. Lúc đầu mọi người đều tưởng rằng là tung hỏa mù, dù sao thì có chủ ý với thành phố S không phải chỉ có một người hai người, mà là cả đám người đều có gia thế hùng hậu. Muốn một lưới bắt hết bọn họ, không có gì tốt hơn là cái bẫy “bệnh tình nguy kịch“.
Nhưng thời gian trôi qua, “bệnh tình nguy kịch” của Bạch Hi Cảnh đã được chứng thực là sự thật.
Với thủ đoạn của Bạch Hi Cảnh, thật đúng là không có ai có bản lĩnh âm thần cắm cái đinh bên cạnh anh. Cho nên, cách chứng thực tốt nhất chính là tìm đến vài quản lý sòng bạc, để người có thân phận không thể đắc tội được gây rối trên địa bàn của anh, để xem anh có thể xuất hiện kịp thời để xử lý hay không. Nếu như “bệnh tình nguy kịch” là ngụy trang, Bạch Hi Cảnh xuất hiện kịp thời, dùng thủ đoạn giận dữ lôi đình đàn áp kẻ gây rối thì bọn chúng cũng chỉ là tổn thất mấy quân cờ mà thôi, chẳng có gì gọi là đau lòng thật sự, nhưng nếu như ngay cả những kẻ mèo ba chân gây rối này cũng không giải quyết được, thế thì “bệnh tình nguy kịch” tám chín phần là thật.
Thế là vận mệnh phân chó của Thái Địch bãi công rồi!
Lúc đầu chỉ là tay cờ bạc bị thua sạch túi không thành thực rời đi, khóc lóc om sòm lăn lộn, bị nhân viên bảo vệ “mời” ra ngoài. Vài ngày sau đó nảy sinh xung đột giữa tay cờ bạc thua và bảo vệ, hơn nữa ngày càng trở nên ầm ĩ, kẻ thắng cũng bắt đầu gây rối, không phải là chê người chia bài không đẹp trai thì là trêu ghẹo nữ nhân viên, nếu không thì là trơ tráo tuyên chiến với ông chủ của Trác Việt Thành.
Thái Địch xui xẻo vừa hay chính là tay chia bài không đủ tuấn tú đẹp trai, nhân viên nữ bị trêu chọc không may thay chính là em gái nhà cậu ta. Kẻ nhà giàu yêu cầu thách đấu giận dữ lật bàn, đập cho mặt mũi anh ta bầm dập, đối với “vận mệnh phân chó” của anh ta, các đồng nghiệp tỏ ra đồng cảm và chia buồn sâu sắc.
Cuối cùng, Thái Địch đội cái đầu heo bầm đen báo cáo lên “quản gia” Tô Phóng, Tô Phóng tìm Đại Sơn, Tiểu Sơn, cuối cùng Thái Địch được dẫn tới biệt thự điều trị. Bước trên tấm thảm cỏ xanh mềm mại bên ngoài biệt thự, đầu gối của Thái Địch có chút mềm nhũn.
Nghĩ tới việc sắp gặp mặt ông chủ lớn nhất, Thái Địch có một loại cảm giác hạnh phúc tim đập nhanh, máu trào lên muốn ngất xỉu. Anh ta mạnh mẽ trấn tĩnh mình, âm thầm động viên tinh thần, nghiến răng nghiến lợi thúc giục bản thân, tuyệt đối không được mất thể diện trước mặt ông chủ lớn, bằng không sẽ thẹn với lòng thành kính thờ cúng giày phân chó, và nước tiểu xui xẻo được...
Trong phòng khách, Thái Địch đã được gặp ông chủ Bạch Hi Cảnh có nhiều tiền nhất Hoa Hạ.
Lúc đó, Bạch Hi Cảnh ngồi thư thái trên ghế sô pha, trên người mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, tóc ngắn mềm mại gọn gàng, vài sợi bạc nơi thái dương dường như nhạt hơn rất nhiều. Nói tóm lại, nhìn có vẻ giống như một thanh niên tuấn tú trắng trẻo, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt, cơ thể hơi gầy yếu đi nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới khí tràng trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Hi Cảnh, đầu gối của Thái Địch quả quyết mềm tới nỗi quỳ xuống rồi.
Thấy Thái Địch vừa gặp mặt liền phục sát đất, vẻ mặt của Bạch Hi Cảnh có chút cứng đờ, anh miễn cưỡng nhìn người dẫn đường Tô Phóng một cái, khóe miệng Tô Phóng hơi nhếch lên, túm lấy góc áo của Thái Địch kéo anh ta dậy. Hai chân của Thái Địch lại giống như bại liệt vậy, cứ mềm ra đứng không vững. Có lẽ là biết mình như vậy có chút mất mặt, Thái Địch rõ ràng tay chân đã phát lạnh, các khớp lạnh cóng, nhưng trên mặt lại vẫn ép bản thân bình tĩnh, mơ hồ có chút bắt chước theo xu thế mặt núi băng của Tiểu Sơn, bình tĩnh nói: “Nền nhà của nhà ông chủ thật sang trọng, tôi thích.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Tô Phóng âm thầm che mặt, đột nhiên cảm thấy thật mất mặt!
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bạch Hi Cảnh quả quyết nhảy vọt qua thần kinh ngoại tuyến của Thái Địch, thẳng đến nội dung chính. Nói đến chính sự, Thái Địch uất ức méo miệng chảy lệ, khóc tới nỗi hai mắt giàn giụa, mức độ uất ức tới mức như ép sở bá vương Hạng Võ tự vẫn bên bờ sông.
“Ông chủ, ngài luôn dạy bọn em phải coi khách hàng như thượng đế, chúng em đều làm theo. Nhưng mà bây giờ chúng em đều biến thành kinh thánh rồi, là tròn là dẹt tùy ý các thượng đế xoa nắn, đừng có ức hiếp người khác như thế chứ... bla bla...”
Bạch Hi Cảnh mặt không chút thay đổi lắng nghe, cho dù Thái Địch mang cái đầu heo làm động tác yểu điệu cũng vẫn không có cách nào làm dao dộng thần kinh của ông chủ dũng mãnh này. Cuối cùng tổng kết một câu, “Cho nên, Trác Việt Thành sắp loạn lên rồi!!!”
Thái Địch nghẹn ngào, khóc thút thít âm thầm tính toán. Con mẹ nó, anh ta đã kêu khóc hơn hai tiếng đồng hồ rồi, thì ra chỉ cần một câu nói là có thể tóm tắt được!
Ngón tay thon dài của Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng gõ lên tay vịn sô pha, trầm ngâm một lúc, nói: “Cậu...”
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại cắt ngang câu nói của Bạch Hi Cảnh, anh nhíu mi không thể nhận ra được, ánh mắt sâu thẳm chuyển hướng về phía Tô Phóng. Tô Phóng hơi cứng đờ người, cười miễn cưỡng lấy điện thoại ra: “Xin lỗi, xin lỗi, thấy ông chủ nên kích động quá, quên tắt tiếng... Hả!”
Tô Phóng vốn định tắt máy lại nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị đột nhiên sửng sốt, len lén nhìn Bạch Hi Cảnh một cái, anh ta bất chấp nghe điện thoại. Anh ta thế mà lại thực sự nghe điện thoại, hơn nữa giọng nói còn ghê tởm khiến người khác nổi da gà khắp người: “Alo, em gái!”
Ánh mắt Bạch Hi Cảnh lóe sáng, sắc mặt có chút vặn vẹo, không nói lên lời, còn có một loại rối rắm khó hiểu.
Thái Địch kinh ngạc há hốc miệng, nhìn lên Tô Phóng, trong ánh mắt tràn đầy tôn kính và sùng bái.
Fuck, ông chủ ghét nhất là người khác khi đang thảo luận công việc với ngài mà lại nghe điện thoại riêng, không ngờ rằng quản gia Tô Phóng lại dám bất chấp thiên hạ to lớn thế nào vẫn cứ làm điều sai trái, có khí chí, có khí phách, có quyết đoán... Chúc anh đừng chết quá thê lương nha! A di đà phật!
Thái Địch suy nghĩ đủ loại, không đề phòng Tô Phóng vừa cúp điện thoại liền trực tiếp túm lấy áo của anh ta kéo ra ngoài cửa. Thái Địch trợn tròn mắt, việc gì thế này?! Anh ta theo bản năng đưa tay chụp lấy Bạch Hi Cảnh, bày ra dáng vẻ sinh ly tử biệt!
Bạch Hi Cảnh: “...”
Thái Địch không thể ôm lấy chân của ông chủ cuối cùng bèn víu vào khung cửa, rơi lệ đầy mặt, “Quản gia Tô, anh muốn làm gì, ông chủ chưa nói chúng ta có thể đi… á…!”
Bước chân của Tô Phóng dừng lại, đột nhiên nhớ tới người phát tiền lương cho mình có vẻ như không phải là người đầu điện thoại bên kia, anh ta cứng đờ người quay đầu lại, cổ răng rắc như người máy gỉ sắt, há miệng thở dốc, lắp bắp nói: “Ông chủ, Đại tiểu thư nói người cần phải nghỉ ngơi.”
Tai Thái Địch vù một cái dựng thẳng. Nhân viên chính thức của Trác Việt Thành đều biết ông chủ có một cô con gái. Nhưng xuất phát từ sự bảo vệ của người nhà, Bạch Hi Cảnh giấu cô ta rất kỹ, ngoại trừ Đại Sơn, Tiểu Sơn và Tô Phóng ra, không mấy ai thật sự nhìn thấy vị Đại tiểu thư này. Nghe ý tứ, Đại tiểu thư trong truyền thuyết ở ngay trong nhà này?! Ôi, vận mệnh phân chó đáng yêu của anh ta trở về rồi sao?!
Bạch Hi Cảnh im lặng thở dài, xoa xoa ấn đường: “Con bé đã nói gì?”
Tô Phóng hơi do dự, cuối cùng vẫn là cắn răng thốt lên một câu: “Cô ấy nói cô ấy sẽ xử lý.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Nghĩ tới việc mình năm lần bảy lượt bị trấn áp, nghĩ tới bộ dạng mình bị trói thành trứng cuộn ép đi ngủ, nghĩ tới Đại Sơn, Tiểu Sơn không hề tiết tháo “tạo phản”, còn nghĩ tới việc nhóm bảo vệ bên ngoài kia vô cùng tôn sùng đối với “đám phản bội”, Bạch Hi Cảnh chán nản sâu sắc.
Khi anh còn chưa biết, con gái đã dùng sức hấp dẫn kỳ lạ lệch tới ngoài không gian của mình đi chinh phục tất cả những người liên quan xung quanh anh. Thế là khi cô bé giới hạn hoạt động của anh, không để anh vì công việc mà vất vả quá sức, tất cả mọi người đều hết sức ủng hộ. Cho nên anh một thân một mình, ngay đến cả Tô Phóng vừa mới bước vào cửa cũng bị cô bé gọi một cuộc điện thoại giải quyết rồi. Bạch Hi Cảnh vừa có một loại cảm giác kiêu ngạo “nhà ta có con gái đã trưởng thành”, lại vừa có một loại chua chát không nói nên lời. Bất tri bất giác, con gái đã lớn, lớn tới mức không cần sự bảo vệ của anh nữa rồi!
Bạch Hi Cảnh đột nhiên có chút tò mò, “Con bé đã nói gì với cậu?”
Tô Phóng cứng ngắc đứng ngây ra hai giây, buồn bã nói: “Đại tiểu thư nói, nếu như tôi dám để anh tốn công tốn sức, cô ấy sẽ tặng tôi một quyền Tinh Mang.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Quả nhiên, con gái lớn rồi cái gì chứ, chỉ là ảo giác của anh mà thôi, cách huấn luyện dã thú bạo lực như vậy cũng chỉ có đồ ngốc kia mới làm được. Hết lần này tới lần khác mỗi người đều làm theo lời cô bé, bởi vì người hiểu rõ cô bé đều biết, cô bé chưa bao giờ nói đùa, nói được thì nhất định làm được.
Không ai có gan dám làm trái lời của cô bé!
Bạch Hi Cảnh xoa trán bất lực, khóe môi nhếch lên mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng đôi mắt rủ xuống lại ấm áp tới mức có thể chảy nước: “Được rồi, con bé muốn chơi thì để con bé chơi đi. Bất kể con bé muốn làm gì, các cậu đều phải tận lực phối hợp, nhiều nhất chẳng qua là mất một giang sơn, sống ra không mang đi được, chết cũng không mang theo được, ông đây chẳng lẽ không bỏ được sao.”
Tô Phóng: “...” Chính là bởi vì có người cha cưng chiều con gái không giới hạn, không tiết tháo như anh, mới có thể nuôi ra một đứa con gái coi trời bằng vung như thế này đấy. Ông khinh!
Tô Phóng buồn bã ra khỏi phòng khách, rồi đi cùng với Đại Sơn như cười như không cà lơ phất phơ đứng ở ngoài cửa tới phòng đọc sách, liền nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần coi mình như cái máy xử lý tài liệu. Cô bé đang phình quai hàm, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang xử lý việc quốc gia đại sự nào gì đó có thể ảnh hưởng tới dân sinh. Nhưng thực tế là, cô bé chỉ đang xé giấy chơi mà thôi.
Thái Địch trợn mắt há miệng nhìn Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt đơ ra, trái tim tan chảy, một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Búp bê phiên bản người thật dễ thương quá, đáng yêu quá, xinh đẹp quá, thuần khiết quá ôi ôi ôi ~ Muốn ôm về nhà quá~~~!
Thái Địch quả quyết trở thành kẻ ngốc thứ N quỳ gối dưới vẻ bề ngoài của Tiểu Tịnh Trần!