Sau mười phút điện thoại lại vang lên, Đẳng Thập tức giận nghe máy: “A lô.”
“Nhớ kỹ, là anh cầu xin tôi.” Giọng nói của Bạch Hi Cảnh truyền tới. Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của anh, Đẳng Thập biết Bạch Hi Cảnh rất nghiêm túc. Trong mắt anh, Đẳng Thập đang hy vọng có được Tiểu Tịnh Trần nên phải cầu xin anh. Cho nên anh nhất định phải đứng ở vị trí chủ động.
Đẳng Thập rất muốn học theo cách cúp điện thoại thô bạo của Bạch Hi Cảnh, nhưng anh ta không dám, bởi vì những người hy vọng có được Tiểu Tịnh Trần không phải chỉ có mình anh ta, chỉ là vì anh ta đến từ Sở nghiên cứu đặc biệt, có tài liệu cặn kẽ hơn về M1371, nên mới có thể đi trước một bước. Anh ta không chút nghi ngờ nào về việc nếu như bản thân đàm phán không thành với Bạch Hi Cảnh thì Bạch Hi Cảnh lập tức sẽ tìm người khác. Đặc khu quốc gia không phải chỉ có Sở nghiên cứu đặc biệt, mà Sở nghiên cứu đặc biệt cũng không phải chỉ có một mình Đẳng Thập.
Thế là, từ đầu đến cuối, quyền chủ động đều nằm trên tay Bạch Hi Cảnh!
Suy nghĩ ra lợi và hại trong đó, Đẳng Thập hít một hơi thật sâu, cưỡng chế đè nén cảm xúc bực bội và không cam tâm ở trong lòng xuống: “Được, xem như anh lợi hại. Là tôi cầu xin anh.”
“Tốt lắm.” Bạch Hi Cảnh giống như tán dương nói: “Nói đi, anh muốn gì?”
Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi!
Đẳng Thập vui mừng trong lòng, tiếp tục giữ bình tĩnh nói: “Tôi muốn mẫu máu của con gái anh, có lẽ sẽ khám phá ra bí mật vì sao cô bé bị tiêm M1371 nhưng vẫn còn sống. Chỉ cần giải được câu đố này, tôi tự tin có thể loại bỏ độc tố còn sót lại trong cơ thể của cô bé, đảm bảo cô bé sẽ không chết.”
Có lời hứa hẹn sau cùng làm lợi thế, Đẳng Thập tin rằng Bạch Hi Cảnh sẽ không từ chối. Suy cho cùng, mục đích cuối cùng của anh không phải là giải trừ tác dụng phụ của M1371 cho con gái hay sao? Trên thế giới này, ngoại trừ các nghiên cứu viên của Sở nghiên cứu đặc biệt thì e rằng không có ai có thể làm được việc này nữa.
Đáng tiếc là, anh ta đã đánh giá sai sự bá đạo cũng như năng lực của Bạch Hi Cảnh.
Bạch Hi Cảnh dường như hoàn toàn thờ ơ, chỉ tự mình hỏi vặn lại: “Nhìn tôi rất giống một tên ngốc sao?”
“Hả?” Đẳng Thập ngỡ ngàng, anh ta hoàn toàn bị câu hỏi đột ngột này làm cho bối rối. Việc muốn mẫu máu của Tiểu Tịnh Trần thì có liên quan gì đến việc nhìn Bạch Hi Cảnh có giống tên ngốc hay không chứ? Có sao? Đây là logic của nhóm cướp ngoài hành tinh nào vậy chứ!
“Dùng một lời hứa hẹn hư vô mờ mịt mà muốn đổi lấy mẫu máu quý giá của con gái tôi? Là do anh quá ngây thơ hay là do tai tôi nghe nhầm? Anh tự tin có thể loại bỏ độc tố còn sót lại trong cơ thể của con bé, đảm bảo con bé sẽ không chết ư? Xin hỏi anh Đẳng Thập, sự “tự tin” này phải mất bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là mười năm? Hai mươi năm? Tôi sẽ không để con gái mình phải sống trong nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng như thế. Hoặc là anh dùng thuốc giải của M1371 để đổi lấy mẫu máu của con bé, hoặc là tôi đi tìm người bằng lòng dùng thuốc giải của M1371 để đổi lấy mẫu máu của con bé. Anh Đẳng Thập, quyền lựa chọn nằm trên tay anh, kết quả như thế nào thì tất cả phụ thuộc vào anh rồi.”
“Rắc!”
Đẳng Thập tức giận ném chiếc di động đi. Nhìn những mảnh vỡ của điện thoại văng đầy trên mặt đất, anh ta căm hận nghiến răng, mẹ nó, thứ cặn bã như Bạch Hi Cảnh đúng là khinh người quá đáng, lựa chọn? Lựa chọn cái quái gì mà lựa chọn, anh ta còn có sự lựa chọn nào khác sao, có sao!
Đây căn bản là một thế cục chết, ngoại trừ dùng thuốc giải để đổi lấy mẫu máu ra thì hoàn toàn không có con đường thứ hai có thể đi được nữa. Đẳng Thập tin rằng, chỉ cần Bạch Hi Cảnh tung tin ra, sẽ có rất nhiều người dùng hai tay dâng thuốc giải lên. Bởi vì bí mật về việc bản thể người là vật thí nghiệm của M1371 vẫn còn sống sót thật sự rất có sức cám dỗ. Chỉ cần nhìn chỉ số bạo lực của Tiểu Tịnh Trần là có thể thấy loại thuốc này đã khai phá kinh khủng thế như nào đối với tiềm năng trong cơ thể của con người. Chỉ cần có thể giải trừ tác dụng phụ nhất định phải chết đó, đưa vào sử dụng với quy mô lớn, thì quốc gia Hoa Hạ có niềm tin sẽ khơi mào được chiến tranh thế giới thứ tư, hơn nữa người giành được chiến thắng sau cùng tất nhiên sẽ là Hoa Hạ.
Một sự cám dỗ như vậy đang ở ngay trước mắt, thế nhưng Đẳng Thập phải đối mặt với một vấn đề nan giải lớn nhất - Thuốc giải của M1371 ở đâu?
M1371 là một thí nghiệm thất bại, nhóm trẻ sơ sinh Tiểu Tịnh Trần chính là nhóm thí nghiệm cuối cùng. Sau đó, thuốc thử M1371 đã bị tiêu hủy hoàn toàn, biến mất khỏi thế giới này. Cho nên thuốc giải này chỉ có thể căn cứ theo các ghi chép nghiên cứu, các phương trình hóa học... về M1371 thì mới có thể điều chế ra được. Nhưng đây mới chỉ là sản phẩm về mặt ý tưởng, chưa trải qua bất cứ thử nghiệm lâm sàng nào. Suy cho cùng người duy nhất còn sống sót cũng chỉ có Bạch Tịnh Trần. Mẹ nó chứ, ai lại to gan đến mức dám bắt cô bé về thử thuốc, cho dù dám thì cũng phải bắt được đã rồi mới nói.
Cho nên nói thật ra,, Đẳng Thập đúng là không dám giao cho Bạch Hi Cảnh thứ thuốc giải này. Thứ thuốc nhái này đem đi lừa người khác thì còn được, chứ Bạch Hi Cảnh thì lừa được ư? Thôi đi, cẩn thận đến bản thân chết như thế nào cũng không biết ấy chứ! Nếu như Tiểu Tịnh Trần dùng thuốc giải xong mà xuất hiện phản ứng lạ, thậm chí chỉ là một cú hắt hơi, vậy cả Hoa Hạ này không chừng sẽ bị sụp đổ trong sự trả thù của Bạch Hi Cảnh mất.
Cho dù nghĩ như thế nào thì những giả thiết này đều chỉ có một con đường chết!
Sự xoắn xuýt, phiền não của Đẳng Thập, Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không quan tâm. Nghe thấy tiếng đập điện thoại của đối phương, Bạch Hi Cảnh liền giả không nghe thấy, thản nhiên cúp điện thoại. Điều kiện đã đưa ra rồi, có thể làm được hay không thì đó là chuyện của người khác, anh chỉ có trách nhiệm nghiệm thu thành quả.
Dắt thú cưng đi dạo xong, Tiểu Tịnh Trần vui vẻ trở về nhà, ngồi bên bàn ăn gặm bánh mì. Bạch Hi Cảnh cầm một ống nghiệm nhỏ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tịnh Trần: “Tịnh Trần, ba cần một ít máu của con.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng, quả quyết đưa ngón tay vào trong miệng cắn một phát, rồi đưa ngón trỏ đã bị cắn rách đến trước mặt Bạch Hi Cảnh: “Đây ạ.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Nhìn giọt máu đỏ thẫm đang nhanh chóng nhỏ ra từ ngón trỏ, Bạch Hi Cảnh lặng lẽ thu hồi lại ống nghiệm chuyên dùng để hút máu, đổi sang dùng ống nghiệm dùng để đựng máu. Tiểu Tịnh Trần nhét ngón trỏ vào trong miệng ống nghiệm, tay khác vẫn đang cầm bánh mì hăng hái gặm, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
Bạch Hi Cảnh giao ống nghiệm chứa 20 ml máu cho Đại Sơn. Trước khi Đẳng Thập đưa thuốc giải tới, anh nhất định phải tìm một người đáng tin để phân tích mẫu máu của Tiểu Tịnh Trần, xem có phải thuốc thử M1371 vẫn còn lưu lại hay không. Dù sao cũng đã mười chín năm rồi, nếu như còn sót lại, cho dù bọn họ không nghiên cứu ra được thuốc giải, thì cũng có thể nhận định được thuốc giải của Đẳng Thập là thật hay là giả, ít nhất cũng không đến mức hoàn toàn không biết gì hết mới được.
Đại Sơn cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, không nói hai lời gói ống nghiêm lại rồi rời đi. Không chỉ vương quốc ngầm của Bạch Hi Cảnh có những vụ buôn bán lớn trái pháp luật như đánh bạc, vũ khí đạn dược, mà sở nghiên cứu ngầm cũng không thể thiếu.
Giờ đây, tất cả mọi thứ đều chỉ cần đợi kết quả là được. Giải quyết được một chuyện nhức đầu, cả người Bạch Hi Cảnh cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, đến cả Ân Quân có ý đồ dụ bắt con gái bảo bối nhà mình cũng không đáng ghét như trước nữa. Đúng vậy, Ân Quân lại đến rồi, hơn nữa còn đường hoàng tới gõ cửa.
Nhà của Bạch Hi Cảnh bình thường không có khách đến thăm, ngay cả những người khác trong nhà họ Bạch cũng không đến. Bởi vì căn bệnh sạch sẽ của anh quá mức nghiêm trọng, ngoại trừ Tiểu Tịnh Trần và thú cưng của cô bé, tất cả các sinh vật khác đều là nguồn ô nhiễm, ngay cả Đại Sơn và Tiểu Sơn cũng không được phép ở lâu. Cho nên, khi chuông cửa vang lên Bạch Hi Cảnh cảm thấy rất bất ngờ. Kết quả khi kéo cửa ra nhìn, liền thấy ngay một ông chú dung tục mặt mũi cười cười bỉ ổi đang ôm một trái sầu riêng dài trông càng thô bỉ hơn đang đứng ngoài cửa...
Ân Quân giơ tay lên vẫy: “Ôi chao anh Bạch, lâu rồi không gặp, trẻ hơn nhiều rồi đấy!”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Ân Quân nhìn thấy Bạch Hi Cảnh chỉ chừa lại một khe cửa nhỏ giữa hai cánh cửa, cái chân dài không chút do dự duỗi ra, oạch một cái rồi chui vào. Bạch Hi Cảnh ngây người, hiếm thấy anh không tránh xa nguồn ô nhiễm như vậy. Sau đó... trong phòng ăn vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Á a a a!”
Khóe miệng Bạch Hi Cảnh khẽ nhếch lên, anh xoay người đóng cửa phòng, khoanh tay dựa vào cánh cửa, thản nhiên đắc ý nhìn phòng khách.
Ân Quân giống như một con khỉ nhảy nhót treo người lên trên giá để đồ. Trên sàn nhà, dưới cái giá, có một con hổ lớn trắng như tuyết đang nằm, ngồi bên cạnh con hổ là một con sói, ngồi xổm bên cạnh con sói là một con Husky đang điên cuồng vẫy đuôi. Đương nhiên, những thứ này không phải là trọng điểm, trọng điểm cũng không phải là tiếng kêu thảm thiết của Ân Quân, mà trọng điểm là có một con mãng xà khổng lồ đang chậm rãi bò lên trên cái giá để đồ. Cái đầu hình tam giác gần như đã chạm vào phần mông của Ân Quân, con mãng xà khổng lồ chậm rãi há cái miệng rộng, lưỡi dài thò ra, răng nanh lạnh lẽo tản ra những tia lạnh.
Ân Quân hoảng sợ nhắm mắt lại, la hét như mắc bệnh tâm thần: “Á a a a a a!!!”
“Chú đang làm gì vậy?” Một giọng nữ ngọt ngào êm ái mang sắc thái trẻ con đột nhiên vang lên, lấn át tiếng kêu thảm thiết của Ân Quân. Ân Quân mở mắt, nước mắt lưng tròng nhìn cửa phòng ăn, liền thấy Tiểu Tịnh Trần đang cầm một cái bánh mì thơm phức ăn rất hăng say, đôi mắt to đen láy tò mò nhìn Ân Quân đang trèo lên cao như một con khỉ, hoàn toàn không ý thức được tình cảnh của đối phương đang nguy hiểm đến nhường nào.
Đợi mãi vẫn không thấy em gái cứu mạng, Ân Quân không nhịn được mà mở miệng gào lên: “Nhà mấy người sao lại có thứ đáng sợ như vậy chứ?”
Đối với lính đánh thuê, thú dữ, rắn độc trong rừng còn là nhân vật khủng bố uy hiếp đến tính mạng hơn cả kẻ địch.
Sau khi Tiểu Tịnh Trần nuốt bánh mì trong miệng xuống, mới chậm rãi nói: “Thứ gì đáng sợ cơ?”
Ân Quân vội vàng chỉ vào phần mông của mình. Nơi đó, có một cái đầu rắn to đùng đang từ từ ló ra, mắt rắn âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào anh ta khiến cho toàn thân Ân Quân run lên. Tiểu Tịnh Trần ngây người mất hai giây, rồi phồng mồm, nghiêm túc nói: “Quả Cà không đáng sợ, là do chú nhát gan thôi.”
Ân Quân: “...” Ông đây nhát gan? Mẹ nó, cứ đi trên đường tùy ý kéo một người lại hỏi, xem ai dám nói lính đánh thuê nhát gan không!
Nhét chỗ bánh mì cuối cùng vào trong miệng, Tiểu Tịnh Trần phồng má lên nhai, nhân tiện liếm chỗ dầu mỡ dính trên ngón tay, sau đó vẫy vẫy tay với Quả Cà, mập mờ nói: “Quả Cà, lại đây, chúng ta không bắt nạt người nhát gan.”
Ân Quân: “…”
“Khè!” Quả Cà khè một tiếng, tựa hồ như đang khinh thường, rồi nó quay đầu, chậm rãi bò từ trên giá để đồ xuống mặt đất. Ân Quân kinh ngạc trợn to mắt, thừ người hai giây, rồi mới khó tin nói: “Nó nghe hiểu tiếng người ư?”
Tiểu Tịnh Trần lập tức trừng đôi mắt sắc bén: “Chú mới không nghe hiểu tiếng người đó.”
Ân Quân: “…”
“Phụt!” Bạch Hi Cảnh che miệng cười, cả người do nín cười mà khẽ run lên. Không biết vì sao, nhìn Ân Quân đang treo người lên giá để đồ và Tiểu Tịnh Trần đang đứng ở cửa phòng ăn vẫy gọi Quả Cà, Bạch Hi Cảnh lại có cảm giác như đang nhìn “nhân viên sở thú huấn luyện khỉ” vậy. Có điều nói thật, ngoại trừ việc tuổi tác hơi lớn một chút thì ông chú biến thái này thật đúng là rất giống khỉ, hơn nữa còn là một con khỉ bi kịch bị thú cưng ép cho phải trèo lên cả tường.