Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 323: Thư ký nhỏ thân thiết của boss bạch



Đợi nửa ngày cũng không thấy Bạch Hi Cảnh lên tiếng, Tiết Quang Hàn liền nóng ruột: “Này, anh còn thở không đấy, nếu còn thì kêu một tiếng cho tôi xem nào, con bé không sao chứ? Anh phải tin tưởng tôi. Tôi yêu thương, cưng chiều con bé còn chẳng kịp, làm sao có thể làm những chuyện gây tổn hại đến con bé được...”

“Cạch” Bạch Hi Cảnh quả quyết cúp điện thoại, bỏ lại Tiết Quang Hàn đang cuống cuồng phát điên lật bàn, đạp ghế trong văn phòng của mình.

Nếu đã có hoài nghi thì phải lập tức điều tra rõ chân tướng, Bạch Hi Cảnh trực tiếp giao viên đạn kia cho Tiểu Sơn. Tiểu Sơn cầm lấy rồi đến phòng thí nghiệm dưới đất làm hóa nghiệm. Kết quả, quả nhiên là thú vị:“Trên mặt viên đạn là máu người, nhưng bên trong có lẫn chút chất phụ gia.”

“Chất phụ gia??” Bạch Hi Cảnh hơi nhíu mày. Tiểu Sơn gật đầu, tiếp tục nói dưới sự ngầm cho phép của Bạch Hi Cảnh: “Chất phụ gia bên trong là thuốc thử KP-A13. Loại thuốc thử này sẽ xảy ra phản ứng với máu, sẽ hòa tan protein trong máu thành phân tử không màu, không mùi, nhưng quá trình này chỉ có thể duy trì hai mươi tư tiếng đồng hồ, sau hai mươi tư tiếng, các phân tử trên sẽ biến trở về thành protein máu.”

Cũng có nghĩa là, khi Tiết Quang Hàn tặng viên đạn cho Tiểu Tịnh Trần, máu ở trên thân đạn đã biến thành bột phấn không màu không mùi, cho nên Tiết Quang Hàn mới không nhìn ra. Hơn nữa, do bột phấn quá mỏng, quá ít, cũng bám vào quá chặt, giống như các phân tử vận động thâm nhập vào than đá bên trong tường, cho dù dùng tay vuốt cũng không thể cảm nhận được. Sau đó, Tiết Quang Hàn tặng viên đạn sạch sẽ, trơn bóng cho Tiểu Tịnh Trần, do vẫn luôn nằm trong hộp quà, cho nên ai cũng không biết phấn bột bên trong đã biến trở về thành máu từ lúc nào.

Tiểu Sơn gấp báo cáo lại, nghiêm túc nói: “Đại ca, có người đang ám hại Đại tiểu thư.”

Một lần thì là tình cờ, hai lần thì là trùng hợp, vậy ba lần thì sao??

Bạch Hi Cảnh không phải là một tên ngốc, ngược lại anh rất thông minh. Đẳng Thập xuất hiện quá mức đúng lúc, kẻ thiểu năng mới tin đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Lại thêm chuyện về viên đạn này, còn có chất thử KP-A13 không hiểu sao lại tồn tại ở đây, đằng sau những chuyện này đều có bóng dáng của đặc khu quốc gia. Xem ra yên lặng sáu năm nay, bọn họ cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi. Cũng đúng, Hoa Đông, Bạch Hi Cảnh, Bạch Tịnh Trần, đế quốc Bạch thị, một miếng thịt mỡ to như vậy, người bình thường đều sẽ cảm thấy thèm muốn.

Bạch Hi Cảnh đã thông suốt, còn Tiết Quang Hàn thì sắp tức đến phát điên rồi. Viên đạn năm đó suýt chút nữa thì lấy mạng của anh ta, anh ta vô cùng biết ơn năm đó mình đã may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, cũng luôn luôn nhắc nhở bản thân phải suy nghĩ thật thận trọng, cho nên viên đạn đó vẫn luôn là bảo bối của anh ta. Mặc dù không đến mức ngày ngày đều mang nó theo người, nhưng người bình thường cũng không thể động vào nó được, cũng có nghĩa là, người đã động tay động chân vào viên đạn này chắc chắn phải là người bên cạnh anh ta.

Người bên cạnh à...

Người bên cạnh Tiết Quang Hàn chỉ có mấy người, cho dù là ai thì cũng khiến anh ta đau lòng. Nhưng anh ta không muốn để cho bản thân cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà bỏ qua. Cho nên, anh ta không do dự lập tức gọi điện thoại cho Bạch Hi Cảnh, nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Trong lòng Bạch Hi Cảnh đang tức giận, bỏ mặc anh ta hai ngày mới tiếp điện thoại. Loại chất thử như KP-A13 không phải là loại thuốc phổ biến mà ở bất cứ cửa hàng bán hóa chất nào cũng có thể mua được. Vừa nghe thấy tên loại thuốc, Tiết Quang Hàn liền biết việc này là do ai làm, anh ta vô cùng tức giận, đồng thời cũng thở phào một hơi, ít nhất thì kẻ đầu sỏ cũng không phải là người nhà họ Tiết.

Chiến sĩ Kỳ Lân là đội quân sắc bén nhất Hoa Hạ, sự sắc bén của bọn họ đã vượt xa rất nhiều so với cực hạn của người thường. Mười chín năm trước, Tiểu Tịnh Trần bị lén đưa ra khỏi nhà họ Tiết, trở thành vật thí nghiệm của M1371, hơn nữa còn là người duy nhất còn sống. Mười chín năm sau, thể chất nghiên cứu thuốc đã khá hoàn thiện, đã có thể kích phát tiềm lực của loài người, lại không có bất kỳ phản ứng phụ nào, mà người cuối cùng được lợi ích từ loại thuốc này chính là các chiến sĩ Kỳ Lân.

Mỗi một chiến sĩ được tuyển chọn vào căn cứ Kỳ Lân đều sẽ được biết về sự tồn tại của loại thuốc này. Bọn họ có quyền được biết, cũng có quyền được lựa chọn, những người tình nguyện tiêm loại thuốc này vào để gia tăng thể lực của mình sẽ được giữ lại căn cứ Kỳ Lân, những người không đồng ý thì có thể trở về đơn vị bộ đội cũ của mình. Đáng tiếc, căn cứ Kỳ Lân được thành lập nhiều năm như vậy, còn chưa kiên trì được đến cuối cùng đã bởi vì phải tiêm thuốc thử mà phải từ bỏ hết.

Mà huấn luyện tuyển chọn của căn cứ Kỳ Lân vốn dĩ cũng đã là một loại cực hình để khai thác tiềm lực, sự nhẫn nại cực hạn của người được chọn rồi, xem xem bọn họ có thể chống đỡ được sự thống khổ do loại thuốc này gây ra hay không, nếu như không chống đỡ nổi, thì cho dù có là chiến sĩ ưu tú thế nào đi chăng nữa cũng không thể vào được Kỳ Lân.

Tiết Quang Hàn thân là thủ lĩnh của các chiến sĩ Kỳ Lân, dĩ nhiên cũng biết chuyện này. Mà thật ra chỉ đạo viên của căn cứ Kỳ Lân là người do sở nghiên cứu đặc biệt phái tới để hỗ trợ công việc. Tiết Quang Hàn chỉ cần không phải là kẻ ngốc liền biết được chuyện này là do ai làm.

Đây là sự khiêu khích và thị uy đối với Bạch Hi Cảnh của đặc khu quốc gia và người đã trục xuất bọn họ.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu như năm đó Tiết Quang Hàn biết được sự mất tích của đứa con gái nhỏ của mình là để cống hiến cho công tác nghiên cứu chế tạo cuối cùng của thứ thuốc kia thì không biết anh ta còn có thể liều sống liều chết cho bộ đội, cho đất nước, cho đặc khu quốc gia như vậy không nữa?

Hạt giống mâu thuẫn đã được chôn xuống, đợi xem nó khi nào thì sẽ mọc rễ, nảy mầm, cao lớn khỏe mạnh, dùng hệ thống rễ đã phát triển của mình cào cho mặt đất rắn chắc thương tích đầy mình.

Hai ngày đầu trở về thành phố S, cuộc sống của Tiểu Tịnh Trần rất hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể cũng ăn cơm với cha, tắm rửa và đánh nhau với đám thú cưng. Nhưng mà, dần dần em gái lại cảm thấy nhàm chán.

Mặc dù cha luôn dành thời gian ở bên cô bé, nhưng nói thế nào thì cha cũng phải làm việc, những đứa trẻ khác thì đều đã đi học đại học rồi, không có ai mời thì một mình cô bé sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện đi dạo phố. Vệ Thủ và Tống Siêu vẫn còn đang giãy giụa trong quân đội. Đám thú cưng mặc dù vừa ngoan vừa thông minh, nhưng dù sao bọn chúng cũng chỉ là động vật, không biết nói chuyện, chỉ số thông minh vẫn còn cách con người một khoảng. Sau đó, em gái cảm thấy cô đơn rồi.

Đã quen với việc hoạt động huấn luyện từ sáng đến tối không ngừng nghỉ trong quân đội, đột nhiên lại thảnh thơi như thế này, cả người đều cảm thấy khó chịu.

Sự nhàm chán của Tiểu Tịnh Trần dĩ nhiên cũng ảnh hưởng đến Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh cũng thấy hơi bất đắc dĩ, con gái đã mười chín tuổi, thực sự là không thể sống lãng phí thời gian mãi được. Theo lý mà nói thì những cô gái ở tuổi này nên vào đại học để được đào tạo sâu hơn, nhưng chướng ngại học tập nghiêm trọng của cô bé, có đi học cũng không học được cái gì. Hơn nữa hiện tại biết rõ có người đang muốn muốn ám hại cô bé, Bạch Hi Cảnh làm sao có thể để cô bé rời khỏi tầm mắt của mình được.

Thế là, Cha Ngốc đã nghĩ cả một buổi tối, lo lắng đến bạc nửa đầu, cuối cùng cũng tìm ra được một việc cho con gái: đó là đi làm!!

Bạch Hi Cảnh mặc dù khống chế trong tay tất cả khu vực Hoa Đông, nhưng trên bề ngoài thì anh chỉ là ông chủ của tập đoàn Trác Định, sắp xếp cho con gái đến công ty làm một nhân viên nhỏ nhoi thì vẫn rất dễ. Đương nhiên, anh không thể thật sự bảo con gái đi làm một nhân viên thấp bé nhất, phải làm việc mệt đến chết đi sống lại, con gái của Bạch Hi Cảnh anh cho dù có là một con sâu gạo, cũng là một con sâu gạo cao cấp, có thể lên phòng khách, xuống được bếp, đánh được gián, cưỡng chế được lưu manh.

Nhưng mà, trong công ty có vị trí nào phù hợp với Tiểu Tịnh Trần nhỉ, việc này phải cân nhắc thật cẩn thận!

Thế là, Đại Sơn và Tiểu Sơn bị Bạch Hi Cảnh gọi đến cùng tính toán, vị trí nào trong công ty phù hợp với Tiểu Tịnh Trần.

Đại Sơn đề nghị: “Giám đốc phòng chăm sóc khách hàng?”

Tiểu Sơn liếc mắt nói: “Anh muốn cô bé đi nũng nịu để giải quyết đám khách hàng đau đầu kia sao?”

Đại Sơn: “... Phòng kinh doanh?”

Tiểu Sơn hừ lạnh: “Sau đó bị bán còn không biết là bản thân cô bé hay vẫn là bản thân cô bé nữa?”

Đại Sơn: “... Phòng chiến lược?”

Tiểu Sơn mặt không biểu cảm nhìn thẳng ra ngoài cửa kính: “Trác Định tuyệt đối sẽ sụp đổ.”

Đại Sơn: “...”

Đại Sơn suy nghĩ một chút, hỏi với ý thăm dò: “Vậy... phòng nhân sự?”

Tiểu Sơn trợn trắng mắt nói: “Trác Định sẽ biến thành bệnh viện tâm thần.”

Đại Sơn phát điên: “Thế này không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc cậu muốn làm thế nào? Dù gì cũng là Đại tiểu thư nhà chúng ta, cậu có thể đừng độc mồm độc miệng như vậy có được không?”

Tiểu Sơn hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến lời lên án của Đại Sơn, chỉ lãnh đạm nhìn Bạch Hi Cảnh sầu lo đến đen cả mặt. Lời của Tiểu Sơn mặc dù thẳng thắn, nhưng đều là sự thật, suy nghĩ kỹ lại thì Tiểu Tịnh Trần hình như ngoại trừ đánh người ta thì căn bản không biết làm gì cả. Cũng may đây là vào công ty của cha chứ nếu ra ngoài xông xáo thì trừ xã hội đen, cô bé căn bản là không có con đường thứ hai để lựa chọn.

Cha Ngốc thật sầu khổ!!

Cuối cùng, Bạch Hi Cảnh vỗ bàn, cắn răng nghiến lợi: “Cho con bé làm thư ký của tôi đi!”

Chỉ cần giữ người trong tầm mắt của mình, bảo đảm an toàn là được, những thứ khác thì có thể từ từ dạy, từ từ học.

Đại Sơn và Tiểu Sơn đều đồng loạt muốn khóc, thư ký cái gì chứ, thật là quá nhộn nhạo, quá khiến người ra nghĩ sai lệch rồi!

Thế là, chức vụ của Tiểu Tịnh Trần đã được định như thế – Thư ký nhỏ thân thiết của đại Boss Bạch.

Ngoại hình của Tiểu Tịnh Trần quá có thể lừa dối người khác, mũm mĩm trắng trẻo nhìn trông rất giống bánh bao, rõ ràng nhìn vào còn nhỏ hơn rất nhiều so với tuổi thực Người quá nhỏ tuổi thì lời nói không có trọng lượng, nhất là trong tập đoàn quốc tế lớn như Trác Định. Mặc dù bởi vì tính cách đặc thù của Boss Bạch, lục đục đấu đá ngầm trong công ty tuy không có khoa trương như trong phim, nhưng tuyệt đối không phải là việc mà một cô “học sinh cấp hai” mũm mĩm như trẻ con có thể giải quyết được.

Thế là, đội hóa trang nghịch thiên lại xuất hiện.

Tôi nói này, có cô thư ký nhà nào đi làm mà còn phải cần một đội hóa trang chuyên nghiệp tạo hình cho chứ!

Mười ba năm trước, nhân viên hóa trang của đoàn làm phim đã có thể biến gương mặt bánh bao trắng trẻo của Tiểu Tịnh Trần thành một Vô Tà hoàn toàn giống như là một người khác thì đội hóa trang chuyên nghiệp mà Bạch Hi Cảnh nuôi dĩ nhiên cũng có thể dễ dàng trang điểm cho gương mặt bánh bao của Tiểu Tịnh Trần thành một cô gái xinh đẹp thành thị giỏi giang.

Vì để khiến cho Tiểu Tịnh Trần trông lớn hơn một chút, trưởng thành một chút. Nên mặt mày tròn vo được kéo dài ra, con ngươi đen đến cực hạn, khi sóng mắt lưu chuyển mang theo một loại lạnh lùng, quyến rũ cực điểm, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng. Gương mặt trẻ con mũm mĩm được tạo khối cho yếu ớt đi, bờ môi mỏng được vẽ phác họa những đường nét lạnh lùng mê người, tóc ngắn xinh đẹp, quần áo vest bó sát người, lại thêm dáng người cao, thẳng tắp mà cô bé đã luyện được từ trong quân đội, hoạt bát như một cô gái mạnh mẽ thành thục. Sau đó, vấn đề tới rồi – Cô gái thực lực mạnh mẽ nào đó không đi giày cao gót??

Khả năng thăng bằng của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, cô bé có thể đi trên dây thép vững như đi trên đất bằng, nhưng mà giày cao gót thì... Rõ ràng là đang thướt tha đi rất tốt, đột nhiên lại không hề báo trước mà ngã xuống đất, hơn nữa còn là ngã chỏng vó lên trời giống một con ếch xanh, tốc độ nhanh đến nỗi đến ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng không kịp đỡ. Tiểu Tịnh Trần nằm bẹp trên đất, ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn cha và hai người chú, bộ dạng xinh đẹp lạnh lùng kia khiến cho Đại Sơn và Tiểu Sơn không khỏi có chút chột dạ trong lòng. Nhưng, giây tiếp theo, cô bé đã mếu máo, rưng rưng nghẹn ngào: “Ba ơi, đau quá!”

“Phụt – phụt – phụt” Ba người đàn ông kiên cường đứng thẳng quả quyết bị dọa đến mức sụp đổ.

Khác biệt quá lớn rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv